[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 396 : Thủ đoạn tàn nhẫn
Ngày đăng: 02:05 28/08/19
- Diệp ca!
Thiếu niên kia chào một câu.
Diệp Lăng Phi không nói chuyện, mà từ trên người lấy ra một bao thuốc Ngọc Khê, trước ném cho Dã Lang và Dã Thú mỗi người một điếu, rồi mới hỏi thiếu niên kia, nói:
- Hút thuốc lá không?
- Dạ!
Thiếu niên kia gật đầu, nhận điếu Ngọc Khê từ trong tay Diệp Lăng Phi. Ngửi ngửi, mừng rỡ nói:
- Thuốc ngon!
- Hút thuốc của ngươi đi, nếu tiểu tử ngươi không gạt chúng ta. Ta cam đoan ngươi cũng có thể mua mấy tút thuốc này.
Dã Thú nói một câu, rồi cười ha hả nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão đại, tiểu tử này gọi là Tiểu Tam, hắn nói biết tên gọi là Phùng Lượng kia.
Diệp Lăng Phi châm thuốc, rồi nhìn thiếu niên gọi là Tiểu Tam này, hỏi:
- Ngươi nhận ra người đó?
- Vâng!
Tiêu Tam hít một hơi sâu, mắt lờ đờ một phen, sau đó có vẻ hết sức chắc chắn nói:
- Phùng Lượng thường cùng chơi với em, còn có Tiếu Dư. vốn ba người bọn em thường xuyên cùng nhau đi trộm vặt, nhưng sau này lại mặc kệ em, hai tiểu tử Phùng Lượng và Tiếu Dư này theo Hạo ca lăn lộn. Phùng Lượng thường nói rất nhanh hắn sẽ gia nhập 3K, đến lúc đó sẽ không kẻ nào dám động vào hắn, hắn còn nói muốn đem em giới thiệu với Hạo ca.
- Vậy ngươi biết Hạo ca?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không, mẹ em không cho em đi với những người đó. Hơn nữa, em cũng biết đi với Hạo ca không tốt lắm, em nghe người khác nói Hạo ca cùng Tôn Hoành của Phủ Đầu bang kết thù oán. Hình như là vì một cô gái, tóm lại bọn họ thường xuyên đánh nhau, em nhát gan, không dám đi theo Hạo ca!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói với Tiểu Tam:
- Tiểu tử cũng không tệ lắm, ừm, nói Phùng Lượng và Tiếu Dư kia một chút đi, ngươi biết bọn họ ở đâu không?
- Tiếu Dư kia thì em không biết ở đâu, nhưng Phùng Lượng thì ở phòng game này. Em vừa rồi nhìn thấy hắn ở chỗ này!
- Ngươi nói Phùng Lượng ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn vốn tường rằng tiểu tử này ít nhất sẽ trốn vài ngày, chờ sóng gió qua đi mới ra. Lại không ngờ rằng Phùng Lượng này chém người xong, còn dám đi chơi, tiểu tử này cũng quá coi thường pháp luật đi.
Tiểu Tam nhìn ra nghi hoặc của Diệp Lăng Phi, hắn vội vã giải thích:
- Diệp ca, Phùna Lượng mới vừa cua được một cô nàng, chính là đi chơi cùng cò nàng kia ở bên trong.
- À, thì ra như vậy!
Diệp Lăng Phi vỗ vai Tiểu Tam một cái nói,
- Người trẻ tuổi sau này không nên đi ra ngoài lăn lộn, như vậy rất nguy hiểm, vẫn là hảo hào ở trường học đọc sách thì tốt hơn.
Nói xong, Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú
- Dã Thú, đuổi tiểu tử này đi đi!
- Vâng!
Dã Thú móc ra một xấp tiền, ước chừng không ít hơn 3,4 nghìn đồng (~ 1 triệu VNĐ), ném cho Tiểu Tam, nói:
- Tiền này là cho ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ đem đầu ngươi vặn xuống!
- Không dám, không dám, em nói tuyệt đối là sự thật.
Tiểu Tam đâu thấy qua nhiều tiền vậy, không ngừng nói cảm ơn. Dã Thú ra hiệu cho Tiểu Tam rời đi trước, chờ sau khi Tiểu Tam đi, Dã Thú còn nói thêm:
- Lão đại, tiêu tử đó nói phòng game này là Hạo ca kia mở ra, bảo kê bên trong đều là người của tên Hạo ca kia.
- Biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cũng đừng nổ súng, nếu thật sự có chuyện, thì xin bọn hắn tí huyết, phế mấy người coi như xong, chuyện này ta không muốn xảy ra nhân mạng, nếu không ta không có cách nào giải thích cho người khác!
Dã Thú và Dã Lang đều gật đầu, Dã Thú từ trong xe lấy ra một con dao săm, ném cho Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, lần này em không mang con dao anh thích nhất, anh cầm tạm con dao găm quân dụng này dùng đi!
Diệp Lăng Phi đem dao săm kia ném lại cho Dã Thú, nói:
- Ta cần đồ chơi này làm gì, ta là công dân tốt, hai tay không dính máu, nếu không ta tìm hai người bọn mày làm ai.
Dã Thú há to miệng, nhìn Dã Lang, chỉ nhìn thấy Dà Lang không có bất cứ phản ứng gì đã đem dao găm cất trên người, nói:
- Dã Thú, mày nhanh lên một chút.
- Lão đại, anh quá ác nha. Em cũng muốn làm công dân tốt, tại sao em phải dính máu.
Dã Thú cố ý hét lên.
- Lão đại, nếu không như vậy đi, em dính máu cũng không có vấn đề, anh sẽ giúp em làm quen Lục Tuyết Hoa kia, thế nào?
- Biến. Tiểu tử thối, từ lúc nào học được cò kè mặc cả với ta!
Diệp Lăng Phi một cước đá Dã Thú từ trong xe xuống, ngay sau đó hắn cùng xuống xe. Dã Thú từ trên mặt đất đứng lên, buồn bực nói:
- Lão đại, giúp em một lần đi.
- Vấn đề này nói sau, nhìn biểu hiện của tiểu tử mày đã.
Diệp Lăng Phi nói.
Ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Dã Lang đi vào phòng game chướng khí mù mịt này, liền nhìn thấy có không ít thiếu niên đang chơi. Rất nhiều thiếu niên nhìn quần áo trang phục đã biết không phải đồ tốt lành gì, ở cửa có một thiếu niên nhuộm tóc vàng trong miệng ngậm thuốc, đang ở chơi "Đánh 97", nhìn trình độ tiểu tử này cũng không có gì đặc biệt. Rất nhanh đã bị máy tính đánh chết, tiểu tử này hung hăng vỗ máy chơi game một cái, trong miệng mắng:
- Đ. mẹ nó!
Vừa vặn Diệp Lăng Phi đi qua trước mặt tiểu tử tóc vàng này. Tiểu tử đó chuẩn bị quay lại đi mua xèng, thì va vào Diệp Lăng Phi. Rõ ràng là tiểu tử tóc vàng này đụng vào Diệp Lăng Phi, nhưng tiểu tử tóc vàng này lại mắng trước, trong miệng mắng:
- Đ. mẹ mày, mày không có mắt à?
Dã Thú vừa nghe những lời này, liền chuẩn bị tiến lên giáo huấn tiếu tử tóc vàng này, lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Đừng ở đây lề mề nữa, đi tìm tiểu tử đó đi!
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn tiếu tử tóc vàng này một cái, không nói thêm gì. Đi thẳng qua. Tiểu tử tóc vàng kia nhìn thấy Diệp Lăng Phi không phản ứng đến hắn, ngược lại hắn lại lấn tới, từ phía sau đuổi tới, đưa tay túm áo Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ ngay khi tay phải của hắn sắp túm được áo Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vươn chân phải, thoáng cái gạt ngã tiểu tử tóc vàng này.
Huỵch một tiếng, tiểu tử tóc vàng kia ngã xuống theo tư thế chó đớp phân.
Rất nhiều người ở đây chơi nhận ra tiểu tử tóc vàng này, sau khi tên này bị Diệp Lăng Phi gạt ngã. Vài thanh niên tuổi không lớn đi về phía Diệp Lăng Phi, trong đó một người trẻ tuồi ngậm thuốc trong miệng, bên cạnh hắn có một cô gái thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi đi theo.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thanh niên này đi tới, cảm giác rất giống tên thiếu niên tên là Phùng Lượng mình muốn tìm kia. Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ: "Vậy cũng quá đơn giản đi, thật sự là không phí công tìm vẫn đến tay!"
- Tóc vàng, mày làm sao vậy?
Thiếu niên kia hỏi tiểu tử tóc vàng vừa mới đứng lên, tiêu tử tóc vàng kia vừa nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, vội vàng hét lên:
- Lượng ca, hỗn đản này cố ý đánh em!
Người trẻ tuổi kia vừa nghe, vỗ vai tiểu tử tóc vàng nói:
- Không có việc gì. Ta xem hỗn đản này là đến tìm đánh.
Vừa nói, hắn đứng trước mặt Diệp Lăng Phi. Rất có vẻ đại ca, chi vào mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Ngươi tên hỗn đản này, mau xin lỗi, cầm tiền bồi thường, chuyện này coi như xong, nếu không ngươi đừng nghĩ đi ra ngoài.
- Phùng Lượng!
Diệp Lăng Phi đột nhiên nói, làm cho tiểu tử đó hơi nghi hoặc, vô thức hỏi:
- Ngươi làm sao biết tên ta?
Nếu xác định người trước mắt này chính là Phùng Lượng mình muốn tìm, Dã Thú cũng không nói gì, đi tới, một quyền đánh vào bụng Phùng Lượng, một quyền này đem Phùng Lượng đánh ngã trên mặt đất. Ngay sau đó, Dã Thú một cước dẫm lên lưng Phùng Lượng, hoàn toàn dẫm Phùng Lượng trên mặt đất không thể động đậy.
Tiểu tử tóc vàng kia vừa nhìn Phùng Lượng bị người đánh, vốn định tiến lên, nhưng không lường trước Dã Lang xuống tay so với Dã Thú còn tàn nhẫn hơn, một cước đá vào bụng tiểu tử tóc vàng, cả người tiểu tử tóc vàng kia bay lên, nặng nề đập vào máy đánh bạc đối diện, thân thể hắn từ máy đánh bạc lăn xuống, chợt nghe thanh âm lạch cạch lạch cạch, máy đánh bạc kia hiện ra ba số 7, rồi xèng chảy ra ào ào.
Thoáng cái phòna game rối loạn lên, một ít tiểu tử sợ phiền phức toàn bộ chạy đi ra ngoài, chỉ có một vài tiểu tử quan hệ với Phùng Lượng không tệ vọt tới đây. Diệp Lăng Phi tìm một máy chơi game, tựa vào máy chơi game, nhàn nhã châm một điếu thuốc, nhìn Dã Lang cùng Dã Thú không lưu tình mà đem đám nhóc con không biết chữ chết viết như thế nào đó đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Lúc này từ một phòng nhỏ cạnh phòng chơi game có bốn nam nhân trưởng thành đi ra, bốn nam nhân này vừa nhìn thấy chuyện này, khuôn mặt giật giật, trong đó một người mở miệng mắng:
- Đ., còn có người đến nháo sự ở chỗ của Hạo ca, thật sự là không biết sống chết.
Một người khác phụ họa nói:
- Lưu lại ký hiệu cho đám tiểu tử đến nháo sự kia, để cho bọn nó cả đời đều nhớ kĩ chuyện này.
Bốn tên vừa nói, lập tức trở lại phòng nhỏ trong phòng game, cầm ra bốn thanh đao, bọn họ nắm khảm đao hung tợn nhằm phía Dã Lang và Dã Thú.
Thấy có người cầm đao ra, Diệp Lăng Phi nhăn mày lại, nghĩ:
- Những tên này quả nhiên không coi trời đất ra gì, trước mặt mọi người lại dám cầm đao, hài, hôm nay gặp phải tao thì coi như bọn bay xui xẻo rồi.
Diệp Lăng Phi phóng đầu thuốc ở tay trúng vào trán tên đang cầm đao, nhân lúc hắn cau mày. Lăng Phi nhảy qua, tay phái ấn mạnh vào vai hắn ta, tay trái theo thế kéo, trong chốc lát, tay phải của hắn bị Lăng Phi bẻ gãy.
Lăng Phi cầm lấy thanh đao, lấy sống đao chém vào phía sau đầu của hắn, lúc này người đàn ông đó quay cuồng trời đất. máu từ phía sau đầu chảy ra.
Diệp Lăng Phi xoay tay lại kề đao vào cố hắn ta, lạnh lùng hét lên:
- Mọi người không ai được nhúc nhích.
- Đừng động thủ, đừng động thủ.
Người đàn ông cảm thấy như cây đao đang cắt từng lớp thịt trên cổ mình. Hắn ta run rẩy luôn miệng nói:
- Không ai được ra tay.
Nhưng ba tên cầm đao kia lại không dừng lại, trong đó một người vốn định chém Dã Thú, nhưna ngay lúc ấy thay đổi ý định, hung hăng cầm đao định chém vào đầu Lăng Phi. Trong mắt Lăng Phi bắn ra một đạo hàn quang, chỉ thấy hắn lấy người đàn ông trong tay đẩy ra, nhát đao ấy cắm thẳng vào vai của người đàn ôngđang bị chế trụ.
Một tiếng hét vang trong phòng trò chơi, người đàn ông bị chém toàn thân đầy máu, hai tay giữ lấy cây đao, chạy thẳng ra phía ngoài phòng trò chơi. Tên chém nhầm kia thì ngơ ngác nhìn, nhân lúc hắn ta như vậy Lăng Phi cằm lấy cây đao đâm thẳng vào chân hắn, máu phun ra.
Trong chốc lát hắn ta ngã xuống đất, tay bịt lấy vết thương rên rỉ. Hai tên còn lại cũng không may mắn hơn, lần lượt bị Dã Thú và Dã Lang bẻ gãy cánh tay và các đầu ngón tay, nếu như không phải Lăng Phi nói không được sát sinh thì hai tên ấy đã sớm xuống mồ rồi.
Trận địa đẫm máu này làm cho những người trẻ tuổi kia trở nên đờ đẫn, ngay cả thở cùng không dám thở, trên khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi.
Diệp Lăng Phi cười một tiếng lạnh lùng, nói với ba người dựa trên nền nhà:
- Bọn mày không phải là người trong hắc bang, nghe nói bọn mày đều là người của 3K, đại ca của bọn mày là Hạo Ca phải không. Bảo hắn ta cẩn thận một chút, tốt nhất mang theo nhiều người theo, nếu không tao sẽ tiễn hắn. Mang người theo, chúng ta đi.
Lăng Phi nói xong, đi thẳng ra ngoài. Dã Thú túm áo Phùng Lượng, nhấc Phùng Lượng đã sớm bị dọa xanh mặt như nhấc con gà con ra khỏi phòng game.
Trên bờ biển, chỉ nghe thấy âm thanh sóng vỗ vào đá ngầm, cạnh đó, Phùng Lượng bị Dã Thú dìm đầu xuống uống liên tục mấy ngụm nước, Dã Thú nắm chặt lấy Phùng Lượng, vừa lúc Phùng Lượng định nhổ nước biển ra thì lại bị Dã Thú dìm xuống lại, cho đến khi hắn sắp hấp hối thì Dã Thú mới vứt hắn lên bờ biển.
Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc hút đang hút còn một nửa cố ý nhấn mạnh vào mặt Phùng Lượng, Phùng Lượng kêu kên thảm thiết.