[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 454 : Hại người thành hại mình!
Ngày đăng: 02:06 28/08/19
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chờ Trương Lộ Tuyết ở bệnh viện truyền dịch xong, ra đến cửa bệnh viện, Trương Lộ Tuyết một mình lái xe rời đi, trước khi rời đi, Trương Lộ Tuyết chỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, một cái liếc mắt này làm cho Diệp Lăng Phi sợ hãi một trận trong lòng, thầm nghĩ nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Trương Lộ Tuyết tuyệt đối sẽ không nhìn mình như vậy.
Diệp Lăng Phi ra xe của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình ngồi ở ghế lái phụ, vốn chuẩn bị đi ăn cơm trưa, qua chuyện như vậy, hai người căn bản là không ăn được cơm trưa, ở trong bệnh viện, Diệp Lăng Phi mua ít bánh mì, xúc xích, ăn đơn giản một chút vậy thôi.
Bạch Tình Đình bây giờ vẫn còn sợ hãi, nếu như không phải Diệp Lăng Phi ý thức được bó hoa kia có chuyện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bạch Tình Đình ngồi ở trong xe, ánh mắt mỉm cười nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bà xã, em không cần quá sùng bái anh đâu, chỉ là trùng hợp thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Em nhìn anh với ánh mắt như vậy rất dễ làm anh suy nghĩ liên miên trong đầu.
- Ông xã, có phải anh biết chuyện gì không?
Bạch Tình Đình hỏi,
- Hôm nay anh nói muốn cùng em ở một chỗ, em thấy hẳn là anh biết trước sẽ có chuyện phát sinh, ông xã, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, được không?
- Em thấy anh đang lái xe đây, sao có thể nói chuyện thoải mái với em, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì trước đã.
Bạch Tình Đình vừa nhìn đồng hồ, đã là 3h chiều, một lúc nữa là đến giờ ăn cơm chiều. Trưa chỉ ăn một ít bánh mì và xúc xích giờ cũng thấy hơi đói bụng, Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Vậy anh chọn chỗ đi.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cửa tòa nhà Bác Lương, cùng Bạch Tình Đình lên tầng năm tòa nhà, ở đây có một nhà hàng phương Tây không tệ, phục vụ cũng tương đối được, tuy nói không gian không quá lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, nhất là chỗ ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy mọi người trên quảng trường. Hơn nữa lúc này cũng không nhiều người, đặc biệt thích hợp cho bạn bè ngồi đây nói chuyện phiếm.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chọn một chỗ ngồi trong góc, gọi điểm tâm và trà. Bạch Tình Đình dựa vào người Diệp Lăng Phi, nàng vươn bàn tay nhỏ trắng mịn xoay xoay cái chén, nói:
- Ông xã, anh nói đi.
Tay trái Diệp Lăng Phi đặt ở kiều đồn Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt mông Bạch Tình Đình, nhìn thân thể động lòng người bên cạnh, hắn cười nói:
- Chuyện này nói thế nào đây, em còn nhớ Lý Triết Hào không?
Bạch Tình Đình sao có thể không nhớ Lý Triết Hào này. Lúc đầu hắn còn muốn bắt cóc nàng, nếu như không có Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình rất khó tưởng tượng chính mình có thể ngồi ở chỗ này hay không. Nàng gật đầu, nói:
- Nhớ!
- Vậy được rồi. Cha con Lý Triết Hào bị truy nã. Nhưng vợ Lý Triết Hào là Mã Tử Yến lại không tìm thấy đâu. Bởi vì Mã Tử Yến cũng không bị truy nã. Cho nên, tất cả mọi người cũng không quan tâm nữ nhân này. Ngay sáng nay, Hân Minh gọi điện thoại cho anh. Nói với anh Trần Hàn Lâm bị giết chết. Thủ pháp rất tàn nhẫn. Hân Minh hoài nghi đây là Mã Tử Yến làm. Anh mới nghĩ đến không chừng là Mã Tử Yến trở về báo thù. Trần Hàn Lâm chính là đã từng bán đứng Lý Triết Hào. Cho nên Mã Tử Yến đầu tiên mới muốn giết chết Trần Hàn Lâm. Mà mục tiêu kế tiếp của Mã Tử Yến có khả năng sẽ là anh hoặc em. Nên anh muốn đến cùng em. Chỉ sợ Mã Tử Yến trả thù em. Bà xã, đừng trách anh không nói cho em. Thật sự là anh lo em biết chuyện sẽ sợ hãi.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói hết thảy đều là lo mình sợ hãi. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Nàng đem thân thể mềm mại lại dựa sát vào Diệp Lăng Phi. Ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, ôn nhu nói:
- Cám ơn ông xã. Có ông xã ở bên cạnh em. Em cảm giác thật hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi đưa tay phái nâng cằm Bạch Tình Đình. Cúi đầu, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình một cái. Ngay sau đó kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng ôm chặt.
Bạch Cảnh Sùng cũng đã biết quá trình Trần Hàn Lâm bị giết, ông ta gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình. Nói Bạch Tình Đình đầu tiên phải tới Trần gia an ủi một chút. Dù sao Trần Hàn Lâm cũng là cao tầng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Điểm ấy là cần phải làm. Tiếp theo, lập tức phó tổng chấp hành mới.
Bạch Tình Đình nhất nhất ghi nhớ. Nàng lập tức chạy về công ty. Mã Tử Yến còn chưa tìm được. Diệp Lăng Phi cũng không thể để một mình Bạch Tình Đình quay về công ty. Hắn cũng đi theo Bạch Tình Đình về công ty.
Bạch Tình Đình vừa về tới công ty, liền bắt đầu an bài công việc của tập đoàn. Tạm thời gánh vác công việc của Trần Hàn Lâm. Đồng thời cũng bảo bộ phận nhân sự tuyển dụng phó tổng chấp hành mới. Trần Hàn Lâm bị chết, ảnh hưởng đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là rất lớn. Có vài công việc là một mình Trần Hàn Lâm làm, giờ cần phải sắp xếp lại một lần nữa.
Bạch Tình Đình công việc bề bộn làm đến bảy giờ tối vẫn chưa xong, Diệp Lăng Phi nhàm chán naồi ờ bên naoài phòng làm việc Bạch Tình Đình. đùa với nữ thư ký của Bạch Tình Đình.
Ngay khi Diệp Lăng Phi cảm thấy rất nhàm chán, điện thoại của Dã Thú rốt cuộc cũng gọi tới, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi, tìm được Mã Tử Yến rồi. Diệp Lăng Phi vừa nghe, tinh thần rung lên, vội hỏi chi tiết tình huống trong điện thoại, trái tim Diệp Lăng Phi rốt cuộc buông lỏng xuống. Hắn nói Dã Thú nhốt Mã Tử Yến lại, nửa giờ sau mình sẽ chạy tới.
Cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc của Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình, dặn dò Bạch Tình Đình phải về nhà sớm một chút, trước khi đi, lại hôn Bạch Tình Đình một cái, lúc này mới rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.
Diệp Lăng Phi gọi xe taxi bảy tám vòng mới tới trước cửa khách sạn nhỏ kia, đây là một khách sạn nhỏ mở trong hẻm, ngay cả tên tài xế taxi có kinh nghiệm kia cũng phải oán giận nơi này rất khó tìm. Diệp Lăng Phi không nói nhiều lời, đem tiền xe trả tên tài xế kia, cất bước đi vào khách sạn.
Đầu năm nay có tiền chính là tốt, cái gọi là dưới trọng thưởng tất có dũng phu. Nếu như không phải nâng thưởng lên một trăm vạn, Mã Tử Yến ẩn thân ở căn khách sạn nhỏ này là không thể tra được. Chính là ông chủ khách sạn nhỏ này cung cấp đầu mối cho Dã Thú, khi hai người Dã Thú và Dã Lang chạy tới, thì Mã Tử Yến đang chuẩn bị thu thập đồ đạc để chạy trốn. Mã Tử Yến cũng ý thức được tình thế không ổn, chuẩn bị rời khỏi nơi này trước, chờ sau này tìm kiếm cơ hội báo thù sau, nhưng không ngờ vừa định chạy, thì đã bị bắt tại trong phòng.
Diệp Lăng Phi đi vào tầng hai khách sạn, liền nhìn thấy Mã Tử Yến bị trói chân tay ném ở trên giường. Dã Thú mang một cái ghế ra, ngồi yên bên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Mã Tử Yến.
Đến khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Dã Thú mới đứng lên. Diệp Lăng Phi bảo Dã Lang lôi miếng vải trong miệng Mã Tử Yến ra, sau đó phân phó ông chủ khách sạn nhỏ này đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi đem cái ghế kéo đến bên cạnh Mã Tử Yến, đặt mông ngồi xuống, trên mặt hắn hiện lên nụ cười, cười lạnh nói:
- Mày nói xem mày trở về làm gì, không phải đi tìm cái chết sao?
Mã Tử Yến nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng đã biết lần này không sống được, liền mắng to:
- Con mẹ mày, đồ thỏ đế, mày có can đảm để lão nương đi, lão nương nhất định sẽ làm mày sống không bằng chết.
Dã Thú nghe Mã Tử Yến há mồm mắng Diệp Lăng Phi, đi qua, bàn tay vả vào mặt Mã Tử Yến hai cái, đánh rơi mấy cái răng của Mã Tử Yến, miệng đầy máu. Mã Tử Yến bị đánh đến răng môi lẫn lộn, cũng không mắng được nữa.
Diệp Lăng Phi vắt chéo chân. Từ trên người lấy ra điếu thuốc, vừa định châm, hắn đột nhiên vừa lại thả xuống. Cười ha hả nói:
- Ta quên mấy, ở đây có nữ nhân.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi lại đem thuốc cất vào trong người, đứng dậy. nói:
- Tao vốn rất muốn tự tay giết chết mày, nhưng hiện tại tao thay đổi chủ ý rồi, nếu chồng và con trai của mày đều chết trong tay tao, thì tao sẽ bỏ qua cho mày, nói chung không thể để tao tự tay giết chết cả nhà mày đi.
- Mày nói cái gì?
Mã Tử Yến kinh hãi, thanh âm run rẩy. Nàng tìm chồng và con trai mình đã lâu, đều không có tin tức, Mã Tử Yến dự cảm chồng và con mình có khả năng đã gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, nhưng trong lòng nàng vẫn là không chịu tin tưởng đó là thật sự. Bây giờ nghe được chính miệng Diệp Lăng Phi nói những lời này, nàng mới tin chồng con mình quả thật đã mất.
- Kì thật, chồng con mày không thể chạy khỏi thành phố Vọng Hải, bọn họ đã sớm chết, là tao ra tay giết chết bọn chúng. Vốn tao không nên nói cho mày chuyện đó, nhưng ở đây ra chỉ có mấy người chúng ta, cho dù mày nói tao giết chồng con mày cũng không có ai tin. Mã Tử Yến, mày ngàn lần không nên, vạn lần không nên dây vào tao, mày giết Trần Hàn Lâm, đã đi được rồi, cần gì phải lưu lại chọc tao chứ. Khụ, đây là chính mày muốn chết rồi!
- Mẹ mày
Mã Tử Yến vừa định mở mồm mắng to, lại bị Dã Thú vả mấy cái, đánh cho Mã Tử Yến không nói ra lời.
- Dã Thú, báo cảnh sát, nói chúng ta tìm được hung thủ sát hại Trần Hàn Lâm, bảo cảnh sát tới bắt đi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, lưu lại nữ nhân này là gây họa, nếu nó nói lung tung thì làm sao bây giờ?
Dã Thú hỏi.
- Có cái gì phải sợ, một con điên nói còn có người tin sao?
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói,
- À, tao nhớ kì hình như hôm nay con điếm này dùng độc hại tao, Dã Lang, Dã Thú, hai đứa tìm thứ đồ chơi đó, tìm được thì cho nữ nhân này dùng đi, cho nó biết trúng độc là tư vị gì.
- Lão đại, chính là cái này.
Dã Thú từ túi xách của Mã Tử Yến lấy ra một cái bình nhỏ bịt kín tốt lắm, nói:
- Em biết đồ chơi này.
- Ừm, như vậy cho nó dùng đi, sau đó thì để đấy, qua một giờ sau báo cảnh sát.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền ra ngoài, hắn mới vừa đi tới cửa, lại xoay người, nói:
- Dã Thú, cho ông chủ khách sạn thêm chút tiền, xem như phí bịt miệng đi.
Dã Thú gật đầu, nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, em sẽ xử lý rất tốt.
Diệp Lăng Phi nhìn Mã Tử Yến nằm ở trên giường, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn, ngay sau đó quay người lại, rời khỏi căn phòng.
Dã Thú liếc mắt nhìn Dã Lang một cái, nói:
- Mày đến, hay tao đến?
- Mày tới đi, tao chỉ thích giết chết con này hơn.
Dã Lang nói.
Dã Thú há miệng rộng, hắc hắc cười nói:
- Vậy mày sẽ thất vọng rồi, lão đại không đồng ý.
Dã Thú vừa nói vừa tìm một cái khăn lông, che miệng mũi mình lại, xoay mở bình nhỏ, đem chất lỏng bên trong đổ vào khăn lông, bịt ngoài miệng Mã Tử Yến, Mã Tử Yến điên cuồng giãy dựa, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Mã Tử Yến thế nào cùng không tưởng tượng được chính mình hao tâm tổn huyết mới tìm được loại chất độc này, vốn định dùng đến trên người cừu nhân, cuối cùng ngược lại lại dùng chính trên người cô ta. Cái gọi là hại người thành hại mình, Mã Tử Yến chỉ có nuốt vào quả đắng do chính mình tạo ra thôi.