[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 477 : Đây là do ngươi tự chuốc lấy!
Ngày đăng: 02:06 28/08/19
Trình Quảng Minh từ lúc sau khi thông qua Chu Tuấn quen với Tiền Thường Nam, chí khí của hắn cũng đã cao hơn rồi. Nghĩ cũng đúng thôi, hắn thân là thư ký của chủ tịch, vốn dĩ đã cảm thấy thân phận mình rất cao rồi, sau khi quen với Tiền Thường Nam. Trình Quảng Minh liền cảm thấy mình là đại nhân vật ở Tập đoàn Tân Á.
Hắn đương nhiên không xem cái chức vị giám đốc bộ phận phòng tổ chức này của Diệp Lăng Phi rồi, Trình Quảng Minh nghe thấy Diệp Lăng Phi dùng khẩu khí này nói chuyện với mình, tức đến run cả người. Trước đây hắn ở công ty khác cũng đảm nhiệm chức vụ trợ lý hành chính, từ lúc đó hắn đã hình thành nên bản tính tự cao rồi, cộng thêm việc sau khi đến Tập đoàn Tân Á. Trình Quảng Minh càng cảm giác mình là một đại nhân vật, không đời nào tha cho người khác nói chuyện với hắn như vậy.
Trình Quảng Minh phẫn nộ, môi run cầm cập nói:
- Giám dóc Diệp, anh... anh đây là đang uy hiếp tôi à, tôi... tôi có thể tố cáo anh.
Trình Quảng Minh nếu như lúc này không nói gì thì Diệp Lăng Phi cũng chỉ là nói nói thôi, vốn không hề muốn ra tay, vừa nghe Trình Quảng Minh lại còn dám cãi lại với mình, Diệp Lăng Phi cũng đã giận lên, miệng hắn chửi:
- Mẹ kiếp, ngươi xem ngươi là nhân vật gì chứ, chẳng phải chỉ là một thư ký quèn thôi sao, nhìn khẩu khí của ngươi kìa, còn xem mình là đại nhân vật gì gì ấy, nói cho ngươi biết, lão tử hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là làm người.
Diệp Lăng Phi nói xong bước nhanh đến bên tường, xách thùng nước trên bình nước nóng lạnh, rồi trở lại đổ ngược thùng nước từ trên đầu Trình Quảng Minh xuống, Trình Quảng Minh nào ngờ được sự việc như thế này, hoàn toàn ngờ nghệch cả ra. Không hề có bất kỳ phản ứng nào cả. Còn Trần Ngọc Đình lại không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ làm như thế, đợi lúc cô phản ứng lại được muốn cản lại thì đã không kịp nữa rồi. Diệp Lăng Phi ném cái thùng không ra, chỉ vào đầu Trình Quảng Minh chửi:
- Bây giờ tôi sẽ đứng ở đây, ngươi nghe cho rõ, từ giờ phút này trờ đi ngươi phải cút khỏi Tập đoàn Tân Á, tôi không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
Giọng của Diệp Lăng Phi rất to, rất nhiều người đã nghe thấy, những người này vốn định xúm lại xem nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đây phẫn nộ, những lãnh đạo của Tập đoàn Tân Á này đều là người nhã nhặn lịch sự, đều rất sợ bị Diệp Lăng Phi nhắm phải. Tiếng tăm độc ác của Diệp Lăng Phi đã vang dội ở Tập đoàn Tân Á này rồi, ai cũng không dám đụng đến Diệp Lăng Phi.
Cửa văn phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên cũng đã bật mở, hai người Trương Khiếu Thiên và Tiền Thường Nam đi ra từ trong phòng làm việc, nhìn thấy cảnh này hai người bọn họ sững sờ.
Trình Quảng Minh vừa nhìn thấy Trương Khiếu Thiên xuất hiện, hắn giống như tìm được người đáng tin cậy rồi, làm ra bộ dạng rất đáng thương, cả người ướt như chuột lột đi đến trước mặt Trương Khiếu Thiên nói:
- Chủ tịch, giám đốc Diệp gây chuyện vô cớ, ngài xem nè, anh ta đã giội thùng nước ướt cả đầu tôi rồi, còn bảo tôi cút khỏi Tập đoàn Tân Á, chủ tịch, tôi không còn cách nào ở lại Tập đoàn Tân Á làm việc nữa rồi, tôi muốn từ chức.
Trương Khiếu Thiên nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiểu Diệp, có thật như vậy không?
Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:
- Chủ tịch Trương, là tôi làm đó, tôi cũng đã bảo hắn cút khỏi Tập đoàn Tân Á. Tóm lại, chủ tịch Trương muốn định thế nào thì cứ thế mà làm, tôi đi trước đây.
Nói xong Diệp Lăng Phi bước đi thẳng.
Trân Ngọc Đình vừa nhìn thấy tình thế này thầm trách Diệp Lăng Phi lại gây sự nữa rồi. Cô vội vàng đến trước mặt Trương Khiếu Thiên giải thích:
- Chủ tịch Trương. Tôi thấy tâm trạng của giám đốc Diệp không được tốt, chắc là có chuyện gì, việc này...
Vân không đợi Trần Ngọc Đình nói xong, Trương Khiếu Thiên đã khoát khoát tay nói:
- Tiểu Trần, đừng nói nữa.
Nói xong, Trương Khiếu Thiên nhìn Trình Quảng Minh cả người ướt như chuột lột nói:
- Thư ký Trình, nếu như cậu đã muốn từ chức vậy thì tôi phê chuẩn rồi. Cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục đi. Tuy cậu làm việc chưa tròn một tháng, nhưng có điều tôi thấy cậu làm việc rất tốt. Tôi sẽ thông báo với bộ phận nhân sự phát lương cho cậu một tháng. Được rồi, như vậy đi.
Trương Khiếu Thiên nói xong gọi một nữ nhân viên lại nói:
- Thu dọn sạch sẽ ở đây đi.
Trương Khiếu Thiên vốn không để tâm mấy đến chuyện này, sau khi nói xong liền quay người bước vào phòng làm việc. Trình Quảng Minh nghệch cả người ra. Hắn vốn tưởng mình nói như vậy Trương Khiếu Thiên sẽ giữ mình lại. Hơn nữa còn trừng phạt thích đáng Diệp Lăng Phi. Nhưng nào ngờ sẽ có kết quả như thê này. Trình Quảng Minh nhìn Tiền Thường Nam, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía Tiền Thường Nam, Tiền Thường Nam chỉ khẽ lắc đầu, miệng khẽ thở dài một hơi nói:
- Thanh niên mà, tính khí luôn nóng như vậy.
Tiền Thường Nam cũng không quản chuyện của Trình Quảng Minh đã bước về văn phòng làm việc của mình.
Trần Ngọc Đình nhìn thấy phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên không có ai, vội vàng gõ cửa phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên rồi bước vào phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên.
Trình Quảng Minh đứng trơ ở đó, nhìn Tiền Thường Nam đi về văn phòng làm việc, hắn vốn có ý định lúc này sẽ đuôi theo Tiền Thường Nam, nhờ Tiền Thường Nam giúp mình, nhưng lại nhìn thấy bộ quần áo ướt như chuột lột của mình đành phải đi thay đồ trước rồi hắn đi tìm Tiền Thường Nam sau.
Trần Ngọc Đình bước vào phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên, nói toàn bộ những lời mà Diệp Lăng Phi đã qua với cô cho Trương Khiếu Thiên nghe. Trương Khiếu Thiên sau khi nghe Trần Ngọc Đình nhắc đến chuyện Schneider thu mua xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải, khẽ gật đầu. Trương Khiếu Thiên nói với Trần Ngọc Đình:
- Đàm phán lần này với công ty Benz Đức thất bại vốn không phải là trách nhiệm của cô. Tập đoàn Tân Á của chúng ta vốn không phải chế tạo xe ô tô. Tuy chúng ta sản xuất động cơ, nhưng những gì Tập đoàn Tân Á có được vẫn còn xa chưa đạt đủ được. Tôi đã nghĩ qua rồi, việc lần này xem như là một bài học. Sau này chúng ta không thể chỉ kỳ vọng vào sự giúp đỡ của công ty nước ngoài để phát triển Tập đoàn Tân Á. Các công ty lớn nước ngoài bọn họ sẽ đòi thêm nhiều điều kiện nữa. Nếu chúng ta thực sự đồng ý điều kiện của bọn họ. Vậy tương lai của tập đoàn của chúng ta ngược lại sẽ không được tốt. Ưm, việc này sau này không nên nhắc đến nữa. Cô tạm thời vẫn phụ trách mảng sản phẩm mới đi.
Trân Ngọc Đình gật đầu. Cô nhìn thấy Trương Khiếu Thiên vẫn còn việc cần phải làm nên cũng không làm phiền nữa, rời khỏi văn phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên.
Lần này Tiền Thường Nam đến tìm Trương Khiếu Thiên là vì chuyện của con trai hắn Tiền Tiếu, Tiền Thường Nam vốn định cho con trai mình vào làm việc ở Tập đoàn Tân Á. Tiền Tiếu trước đây học bên máy vi tính, Tiền Thường Nam vốn định cho Tiền Tiếu vào trung tâm thông tin của tập đoàn.
Trương Khiếu Thiên không có ý kiến gì, nói thế nào thì Tiền Thường Nam cũng là phó tổng của tập đoàn, con trai hắn vào Tập đoàn Tân Á cùng chỉ là chuyện nhỏ. Tiền Thường Nam đang tính xem lúc nào thì Tiền Tiếu đến Tập đoàn Tân Á làm việc. Chính vào lúc này thì Trình Quảng Minh đã thay bộ tây phục màu nhạt khác đi vào.
Nhìn thấy Trình Quảng Minh vào, Tiền Thường Nam liền biết tiểu tử này tìm mình vì chuyện gì. Hắn từ trên bàn cầm thuốc lên, rút ra một điều từ bên trong, tự bật lửa, căn bản là không hề có ý cho Trình Quảng Minh một điếu.
Trình Quảng Minh đi đến trước mặt Tiền Thường Nam, nhìn thấy Tiền Thường Nam không có ý mời hắn ngồi, đành phải đứng, mặt đầy bất bình oán trách:
- Phó tổng Tiền, ông phải nói một câu công bằng cho tôi, từ đầu chí cuối đều là giám đốc Diệp của bộ phận tổ chức gây chuyện, tại sao chủ tịch Trương còn bảo tôi nghỉ việc?
- Đó chẳng phải là do cậu nói nghỉ việc sao?
Tiền Thường Nam mặt không biểu cảm lạnh lùng nói:
- Sao lại nói là cct bảo cậu nghỉ việc chứ?
Câu nói này khiến cho Trình Quảng Minh ngượng đỏ cả mặt, hắn lẩm bẩm cả nửa ngày mới nói:
- Lúc đó là do tôi quá giận, tôi thực sự nghĩ không thấu được, tại sao chủ tịch Trương lại bảo vệ tên tiểu tử đó.
- Thanh niên mà, tôi đã nói rồi, cậu còn non nớt lắm. Vốn dĩ, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi được một ít việc, nhưng bây giờ xem ra bản thân cậu còn không ra hồn, còn thua xa Chu Tuấn. Cậu cũng không xem thử lai lịch của Diệp Lăng Phi như thế nào, nếu thật dễ đắc tội như vậy e là hắn đã sớm cút khỏi đây rồi. Thật lòng mà nói cho cậu biết, Diệp Lăng Phi chính là chi trưởng của Trương Khiếu Thiên, nhớ lại lúc đầu ngay cả giám đốc bộ phận tổng họp cùng đã bị hắn đánh trước mặt mọi người, Trượng Khiếu Thiên cũng khích lệ bênh vực, càng không cần nói đến cậu chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ bé, việc này thực sự tôi không giúp được. Thôi vậy, xem như là một bài học cho cậu, sau này cần phải học làm người cho tốt hơn.
Lúc này Trình Quảng Minh mới biết bản thân mình trong con mắt của những đại nhân vật này chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi, lúc dùng đến thì tiến lên phía trước, lúc không dùng đến thì đứng qua một bên, nhìn thái độ của Tiền Thường Nam, căn bản không hề có ý muốn giúp đỡ mình. Nhưng lúc này cùng đã hiểu ra thì còn có tác dụng gì nữa đâu, tất cả đều đã muộn rồi.
Sau khi Trần Ngọc Đình trở về phòng tổ chức thì đi thẳng đến văn phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Cô muốn tìm Diệp Lăng Phi nói chuyện, sau này đừng có luôn gây chuyện thị phi trong tập đoàn. Nhưng không ngờ vừa đến trước cưa văn phòng làm việc của Diệp Lăng Phi thì nghe Từ Oánh nói:
- Phó tổng Trần, giám đốc Diệp không có ở trong phòng làm việc.
Trần Ngọc Đình vừa nghe liền quay lại đi đến trước mặt Từ Oánh hỏi:
- Thế giám đốc Diệp đi đâu rồi?
Từ Oánh dùng tay chỉ văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết nói nhỏ:
- Ở văn phòng làm việc của Phó giám đốc Trương!
Trần Ngọc Đình ừm một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, lại quay qua nói với Từ Oánh:
- Đợi giám đốc Diệp về phiền cô bảo cậu ấy đến phòng làm việc của tôi một lát, tôi tìm cậu ấy có việc.
Trân Ngọc Đình vừa dứt lời liền nhìn thấy cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết mở ra, Diệp Lăng Phi từ phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết đi ra, tiếp theo sau đó là nghe thấy tiếng Trương Lộ Tuyết đập vỡ ly nước bên trong phòng làm việc.
- Sao thế?
Trần Ngọc Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi hỏi:
- Cậu cãi nhau với Phó giám đốc Trương rồi?
Diệp Lăng Phi xoa thái dương cười đau khổ nói:
- Còn biêt nói gì đây, chẳng phải là cô Trương Lộ Tuyết đó không hài lòng với phương thức làm việc của em, cô ấy muốn thay đổi phương thức làm việc của em, ví dụ như không cho phép em được lên mạng, xem phim... trong giờ làm việc, em đương nhiên không đồng ý, kết quả cô ấy nổi nóng lên, em đâu có cãi nhau với cô ấy. Hừ, thôi bỏ qua, không nói nữa. Phó tổng Trần, em thấy em nên trốn đi, hay là chúng ta đi thị sát xưởng đi, em không muốn bị tiểu nha đầu này làm cho sứt đầu mẻ trán.
Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, vừa đúng lúc chị cần xuống xưởng, chủ tịch Trương vừa sắp xếp cho chị tạm thời phụ trách việc mở rộng sản phẩm mới.
- Ô, vậy tốt quá rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng có một cảm giác khó hiểu, hình như người đàn ông này luôn làm những chuyện khiến cô thấy bất ngờ, đặc biệt là việc này, càng khiến cho Trần Ngọc Đình cảm giác Diệp Lăng Phi luôn giống như một đại nam nhân tự do phóng khoáng, không hề lo ngại đến hậu quả.
Trần Ngọc Đình lúc này càng phát hiện ra mình đang đi gần sát về phía người đàn ông này, trong vô tri vô giác đã sát gần lại người đàn ông này, càng lúc càng quan tâm đến người đàn ông này.