[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 519 : Cút khỏi thành phố Vọng Hải.
Ngày đăng: 02:07 28/08/19
Diệp Lăng Phi nói muốn tính sổ cùng hai vợ chồng bán cá, làm hai người bọn họ cũng ngẩn người, tên đàn ông mở miệng mắng:
- cmn, tao và mày làm gì có món nợ nào cần thanh toán ?
Diệp Lăng Phi cất tiền vào ví, cười hỏi:
- Anh cứ nói đi, anh vừa làm gì đã quên rồi sao?
- Tao làm gì? Người đàn ông trợn mắt, hét lên: - Mày rốt cuộc muốn làm gì, có trả tiền hay không, không trả tiền thì cút đi, tao còn muốn làm ăn.
Vợ tên bán cá cũng phụ họa nói:
- Mày không trả tiền cho lũ quỷ nghèo kia thì cút ngay, đừng đứng ở đây làm trò.
- Ai nói tôi không trả tiền , tôi đưa tiền cho các vị đây."Diệp Lăng Phi nghe vợ chồng người bán cá chửi mình, không lộ vẻ căm tức, lại cười nói:
- Tôi muốn xem nên xủ lí vụ các người chửi mắng người ta như thế nào, mọi người cũng nhìn thấy, mắng bạn của tôi tới mức phát khóc, các ngươi thật là ác độc. Lại còn dám tuyên bố không để cho bạn tôi rời đi, đây cũng coi là uy hiếp người khác, món nợ này các vị tính trả như thế nào đây?
Hai người bán cá nghe ra tên nam nhân này đang chuẩn bị ra mặt. Tên bán cá tay cầm dao mắng:
- Cmm, mày tưởng rằng tao dễ bị khi dễ ư, nói cho mày biết, tao ở đây không phải ngày một ngày hai, mày lại dám chạy tới chỗ này náo loạn, mày đúng là chán sống rồi!
Người đàn bà còn chửi ác hơn:
- Cái thằng khố rách áo ôm kia, đừng ở đây làm bộ đại gia, quay về bụng mẹ mày đi.
Câu nói của mụ bán cá làm mấy người bán hàng chung quanh cười ầm cả lên. Diệp Lăng Phi sắc mặt âm trầm, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn. Bỗng nhiên hắn nhấc chân, một cước đạp vào chậu cá, mấy con cá rơi đầy mặt đất. Tên bán cá sắc mặt trở nên xanh mét, nắm dao đâm về phía Diệp Lăng Phi, mắng:
- Thằng nhóc này, muốn chết à!
Diệp Lăng Phi thấy con dao đã đâm tới ,tay phải chợt vung lên, nhanh như chớp bắt được cổ tay đang cầm dao của tên bán cá, chân phải giơ lên đạp một cước vào bụng hắn, khiến tên hàng cá bay xa hơn một mét. Người đàn bà thấy không ổn, hét lên:
- Mau tới hỗ trợ, có người gây chuyện ở đây.
Vừa dứt lời, hơn mười tên tiểu thương lập tức bao vây Diệp Lăng Phi, trong đó có một kẻ trong tay cầm cả dao . Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tràng diện này, cười lạnh nói:
- Các ngươi cứ tới đây, hôm nay tới một người ta sẽ cho một người vào bệnh viện, tới hai người vừa đẹp có một đôi đi bệnh viện làm bạn, sẽ không cô đơn. Nếu tất cả các người muốn xông tới, ta sẽ cho các ngươi đến bệnh viện mà chơi mạt chược, có thể làm được ba bàn đó.
Những tên tiểu thương này bình thường toàn kết bè cánh với nhau, lúc này thấy Diệp Lăng Phi chỉ có một người, họ càng thêm to gan, trong đó có hai người trẻ tuổi đã cầm dao lao đến. Diệp Lăng Phi hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại thành quyền đấm móc vào cằm của hai tên này làm cằm chúng vỡ nát, miệng chảy đầy máu. Mấy tên khác nhìn thấy tràng diện này cũng không dám tiến lên nữa. Diệp Lăng Phi thấy những tên tiểu thương này đều sợ hãi mình không dám bước tiếp hắn liền đi tới chỗ họ, đạp liên tục vào đầu tên bán cá, cười lạnh nói:
- Tao không thích đánh phụ nữ. Nhưng mà gặp phải loại phụ nữ như mày thì tao vẫn cứ đánh. Cmn, mày dám mắng cả tao, đúng là đứa mắt mù.
Diệp Lăng Phi vừa nói đã tát vào má trái mụ đàn bà đanh đá làm nửa hàm răng mụ ta bị đánh gãy. Người đàn bà bị đánh ngã trên mặt đất, tay che mặt hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bước tới xách hai vợ chồng hàng cá như xách hai con gà đem tới trước mặt hai mẹ con Đường Hiểu Uyển. Hắn thả tay ra “bịch” một tiếng hai vợ chồng nọ rơi xuống đất.
- Mau xin lỗi đi!
Diệp Lăng Phi hét lớn một tiếng. Hai vợ chồng hàng cá bị dọa đến run rẩy liên tục xin lỗi. Mẹ của Đường Hiểu Uyển là một người lương thiện, thấy đôi vợ chồng vô cùng thê thảm, trong lòng cũng thấy bất nhẫn, vội nói:
- Đủ rồi, chuyện này coi như là xong.
Thấy mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng đã tha cho họ, Diệp Lăng Phi cũng gật đầu. Trước tiên, hắn để mẹ con Đường Hiểu Uyển rời đi. Sau đó, Diệp Lăng Phi lấy ra một trăm tệ ném đến trước mặt vợ chồng nói:
- Tao đã nói rồi. Tao muốn tính sổ với chúng mày. Bây giờ nợ nần giữa chúng ta cũng kết thúc. Đây là tiền tao đền cho đống cá của chúng mày với tiền trà nước thuốc men. Bọn mày nhớ cho kĩ đây: Từ hôm nay trở đi, đừng để cho tao nhìn thấy bọn mày ở thành phố Vọng Hải. Chúng mày tốt nhất là lập tức xéo ngay cho tao, nếu để ta nhìn thấy bọn mày lần nữa, tao sẽ cho bọn mày biết chữ “chết” viết như thế nào.
Diệp Lăng Phi nói xong, hướng tới những người bán hàng khác hô:
- Còn các người nữa, các người nếu mà không phục..., có thể đi tìm cảnh sát hình sự, cũng có thể đến bang Đầu Búa tìm ta, mk, các ngươi cũng không thèm quan tâm xem đây là địa bàn của ai, đừng tưởng cầm dao là có thể dọa người, ta nói cho các ngươi biết, dao là dùng đe giết người. Từ nay về sau các ngươi còn dám phách lối ở đây, ta sẽ khiên cho các ngươi cả đời này không còn cơ hội để hù dọa người khác nữa. Các ngươi làm ăn buôn bán đàng hoàng cho ta, đừng sinh sự hay gây chuyện gì nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người rời đi. Những tên tiểu thương cũng sợ tới choáng váng đầu óc, thấy nam nhân này hạ thủ thật là tàn nhẫn. Những tên này cũng không phải kẻ ngốc, người ta đã nói nếu mình không phục có thể đi cục cảnh sát hoặc đến Hắc bang tìm hắn, đây chẳng phải là ý muốn nói, người ta đã ăn sạch cả hắc đạo và bạch đạo ở đây, cường long bất áp quá địa đầu xà( con rồng dù mạnh đến đâu cũng không thắng được con rắn ở địa phương của nó), huống chi những tay tiểu thương vốn chỉ tới thành phố Vọng Hải buôn bán nhỏ, căn bản là không dám trêu chọc chuyện gì, cả đám đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, xám xịt chạy về quầy hàng của mình, thậm chí không dám nhìn cái cửa hàng cá kia. Đường Hiểu Uyển ngồi ở trong xe, còn đang nức nở, vành mắt nàng đỏ hoe, trên mặt đều là nước mắt, mặc dù hiện tại đã không khóc nữa nhưng đang nức nở. Mẹ của Đường Hiểu Uyển an ủi nàng, nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, mẹ của Đường Hiểu Uyển lập tức cảm kích nói:
- Diệp tiên sinh, cám ơn cháu, nếu như không có cháu ở đây..., thật sự không biết hôm nay hai mẹ con bác phải làm thế nào nữa.
- Bác gái, những người như thế không đáng để chúng ta tức giận, chỉ là những tên tiểu thương hám lợi mà thôi . Chúng hỉ lo kiếm tiền chứ chẳng quan tâm chuyện gì khác.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa khởi động xe, hắn nhìn thoáng qua thấy Đường Hiểu Uyển còn đang nức nở, cười nói:
- Cháu thấy Hiểu Uyển cảm giác trong lòng ủy khuất, để nàng khóc mà phát tiết cũng là chuyện tốt.
Đôi mắt của Đường Hiểu Uyển đã sưng đỏ, nàng rút khăn giấy lau nước mắt. Mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng thở dài, nói:
- Bác cũng không nghĩ hai người kia lại dã man như thế, sau này nhất định không tới chỗ bọn họ mua gì nữa.
- Bác gái, có lẽ là tại hai người kia thấy bác dễ bắt nạt, thời buổi bây giờ, làm người không thể quá lương thiện, lương thiện quá sẽ dễ bị khinh thường sỉ nhục. Diệp Lăng Phi lại nói tiếp:
- Con người của cháu là như vậy, người khác không phạm tới cháu, ta tuyệt đối không động chạm đến họ, nhưng nếu có kẻ dám chọc tới cháu..., cháu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó. Cháu biết bộ dáng vừa rồi của cháu có chút đáng sợ, không nên làm những chuyện đó ở trước mặt bác gái.
Mẹ của Đường Hiểu Uyển vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, cháu ngàn vạn lần không nên nói như vậy, hôm nay thật sự vất vả có cháu, bác cũng không biết làm thế nào để cảm tạ cháu.
Diệp Lăng Phi chỉ cười cười, không nói tiếp mà lái xe vào khu tập thể. Về đến nhà, Đường Hiểu Uyển mới không nức nở nữa. Nàng trước tiên đi rửa mặt, nhưng mắt nàng vẫn còn đỏ hoe lúc trở về phòng khách. Mẹ của Đường Hiểu Uyển đem thức ăn đi phòng bếp nấu nướng.
- Hiểu Uyển, con ngồi trò chuyện với Diệp tiên sinh một lát. Chờ cha đi làm về, chúng ta có thể ăn cơm rồi. Mẹ của Đường Hiểu Uyển nói.
Đường Hiểu Uyển ừ một tiếng, thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, anh đến phòng của em ngồi một lát đi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi theo Đường Hiểu Uyển gian phòng của nàng. Căn phòng này cũng bài trí giống căn hộ mà Đường Hiểu Uyển ở lúc không về nhà, chẳng qua là sàn nhà và mặt bàn không có một chút bụi nào, từ đó có thể thấy, gian phòng của Đường Hiểu Uyển đã được mẹ nàng quét dọn sạch sẽ rồi. Đường Hiểu Uyển ngồi ở trên giường, Diệp Lăng Phi cũng ngồi theo. Đường Hiểu Uyển rúc vào người Diệp Lăng Phi, mắt đỏ hồng, thấp giọng hỏi:
- Diệp đại ca, anh nói xem tại sao bọn họ có thể mắng chửi người khác tồi tệ như vậy?
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ôm lấy bờ vai gầy của Đường Hiểu Uyển, miệng cười nói:
- Hiểu Uyển, người ta với em không giống nhau, chẳng lẽ em nghĩ tất cả mọi người đều giống em, hiểu được sự khiêm tốn nhường nhịn ư, cái này sao có thể được chứ!
Nghe Diệp Lăng Phi khích lệ mình, trong lòng Đường Hiểu Uyển dâng lên một cảm giác ngọt ngào, những ủy khuất vì bị hai vợ chồng bán cá chửi mắng cũng biến mất, nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, em cảm giác chỉ cần có anh bên cạnh, em không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, giống như chuyện hôm nay, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao.
- Tốt lắm, không nên nhớ đến chuyện không vui này nữa, cái gì đã qua em cứ để nó qua đi. Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn cửa phòng, thấp giọng hỏi:
- Hiểu Uyển, cửa phòng đã khóa chưa?
Đường Hiểu Uyển gật đầu, nói:
- Dạ, cửa phòng đã đóng rồi.
- Anh hỏi em đã khóa cửa phòng chưa!
- Khóa cửa phòng? Đường Hiểu Uyển sửng sốt, hỏi lại:
- Tại sao lại phải khóa cửa ạ?
- Bởi vì. . . bởi vì anh muốn ăn em ( right here and right now)! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đẩy Đường Hiểu Uyển ngã xuống giường rồi nằm đè lên nàng. Đường Hiểu Uyển vội vàng thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, cửa phòng chưa khóa, lúc vào em mới chỉ đóng cửa lại thôi.
Nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy, Diệp Lăng Phi thì thầm:
- Sao em không nói sớm, nếu như lúc này mẹ em đi vào thì biết ăn nói làm sao.
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy mẹ của Đường Hiểu Uyển ở cửa phòng nói:
- Hiểu Uyển, con ra đây mẹ bảo.
" Không phải là mẹ em nghe thấy tiếng của hai chúng ta đó chứ?" Diệp Lăng Phi thấp giọng hỏi. Đường Hiểu Uyển cũng không biết, nàng vội nói:
- Vâng, con ra ngay đây ạ .
Đường Hiểu Uyển vội vã nhảy khỏi giường, còn Diệp Lăng Phi cũng ngồi vào bàn máy tính, làm bộ như vừa khởi động máy.