[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 617 : Công ty bất động sản Hải Đức Phòng
Ngày đăng: 02:07 28/08/19
Lăng Phi từ bác sĩ biết Vu Đình Đình căn bản cũng không phải là bệnh gì mà là ngộ độc thức ăn. Ngộ độc thức ăn có rất nhiều chủng loại. Vu Đình Đình có thể là ăn phải một ít đồ gì đó không thể ăn lẫn vào.
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình nói rằng buổi trưa và Tần Dao ăn mấy quả hồng, liền hoài nghi có phải do quả hồng gây ra không. Diệp Lăng Phi dỗ dành Vu Đình Đình ngủ một hồi, rồi hắn đi tìm bác sĩ.
Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài một tiếng, lần này Vu Đình Đình hoàn toàn cũng là bởi vì ăn đồ lẫn lộn tạo thành. Quả hồng và cua là không thể ăn lẫn vào nhau (1), tùy vào thể chất bất đồng, rất có thể đưa tới tiêu chảy nghiêm trọng. Vu Đình Đình vừa vặn chính là thể chất yếu ớt, mới làm cho nàng bị tiêu chảy.
(1): Tuyệt đối không ăn cua kèm quả hồng.
Chất tannin chữa trong quả hồng sẽ kết họp vói protein trong thịt cua sẽ gây nên các triệu chửng như lợm giọng, nôn ói, đau bụng, tiêu chảy...
Diệp Lăng Phi về phòng bệnh, thấy trên cánh tay Vu Đình Đình có ống truyền dịch, hộ sĩ vừa qua đây thay túi truyền dịch cho Vu Đình Đình.
- Đình Đình, sau này không nên ăn uống lung tung!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này cùng bởi vì em ăn quả hồng mới bị vậy, thực sự là không thể trách em, gặp đồ ăn ngon gì đó cũng không thể ăn bậy nha.
- Em biết rồi!
Vu Đình Đình sắc mặt rõ ràng tốt hơn nhiều, chỉ là thân thể suy yếu, nàng cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Sau này em không bao giờ ăn lung tung gì nữa!
- Nhớ kỹ, không thể ăn quả hồng và cua cùng nhau, biết không?
Diệp Lăng Phi dặn dò.
- Còn có, sao em lại ăn cua, anh nhớ em không thích ăn cua mà!
- Là Tần Dao nói buổi tối mua chút hải sản. Tần Dao thích ăn cua, buổi tối liền ăn cua, em chỉ là ăn cùng.
Vu Đình Đình nói,
- Hiểu Uyển tỷ cùng không thích ăn, sớm biết vậy em sẽ không ăn cua!
-À!
Diệp Lăng Phi lên tiếng, nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi, em ngũ một chút đi, chờ buổi trưa, Hiểu Uyển sẽ tới!
- Diệp đại ca, anh không nên ở đây, anh đi về trước đi!
Vu Đình Đình nói.
- Tiểu nha đầu, đừng nói nhiều, em thành thành thật thật ngủ đi!
Diệp Lăng Phi kéo chăn đắp cho Vu Đình Đình, bảo Vu Đình Đình ngủ một giấc, hắn ngồi ở bên giường, chăm sóc Vu Đình Đình.
Buổi trưa, Đường Hiểu Uyển mang canh nóng đến. Diệp Lăng Phi cả đêm không ngũ. Lúc này cũng đói bụng. Hắn để Đường Hiểu Uyển chăm sóc Vu Đình Đình, mình thì về nhà ngủ.
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh, bầu trời đã tối đen. Diệp Lăng Phi cảm thấy đầu có chút nặng nề. Cả ngươi ê ẩm rất khó chịu.
Diệp Lăng Phi trước tiên đi vào phòng tắm. Tắm một cái, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít.
Đến khi Diệp Lăng Phi xuống lầu. Đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Chu Hân Minh thấy Diệp Lăng Phi đã tỉnh. Nàng đứng dậy. Nói:
- Diệp Lăng Phi. Nhanh lên một chút, đến phòng ăn ăn cơm đi. Em để phần cơm cho anh đấy!
Bạch Tình Đình lúc này lại đứng lên. Nói:
- Hân Minh. Ngày mai mình phải đến công ty. Mình đi ngủ trước!
Nói xong, Bạch Tình Đình không nhìn Diệp Lăng Phi, cất bước đi về phía cầu thang.
Nhìn Bạch Tình Đình rời khỏi. Diệp Lăng Phi hơi hạ giọng nói:
- Thoạt nhìn anh thực sự đã triệt để đắc tội Tình Đìnhrồi!
Diệp Lăng Phi ngồi trên sa lon. Tay phải xoa thái dương.
- Anh biết là tốt rồi, con gái chỉ dùng để nâng niu, không phải để bắt nạt. Nghĩ xem đêm qua anh nói Tình Đình thế nào.
Chu Hân Minh đi tới phía sau Diệp Lăng Phi, hai tay xoa thái dương cho Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Em nói dối Tình Đình, Tình Đình cũng không hỏi nhiều. Diệp Lăng Phi, anh cũng phải tốn chút tâm tư với Tình Đình chứ, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới quay đầu!
- Anh cũng biết, nhưng hiện tại anh rất loạn, không biết nên làm sao bây giờ!
Diệp Lăng Phi tay phải nắm tay Chu Hân Minh, nói:
- Khụ, anh thật sự hối hận, sớm biết vậy thì không nên quay về Trung Quốc, ở nước ngoài tiếp tục cuộc sống của anh không phải rất tốt sao?
- Thôi đi, nói gì chứ!
Chu Hân Minh vỗ vai Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Đang yên lành lại nói vậy, lẽ nào anh hối hận vì quen biết chúng em sao?
- Không phải, không phải!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Minh có chút bất mãn, vội vàng cười nói:
- Anh chỉ là cảm thấy con người của anh không biết nói yêu thương thế nào, căn bản là không hiểu được con gái!
- Người khác nói lời này em còn tin tưởng, nhưng anh nói em lại không tin.
Chu Hân Minh tựa cằm trên vai Diệp Lăng Phi, môi ghé vào bên tai Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Diệp Lăng Phi, em muốn nói một việc, anh nói cô bé Tần Dao kia có vấn đề không?
- Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không có gì, em chỉ cảm thấy kỳ quái. Ngày hôm qua lúc em và Đường Hiểu Uyển nói chuyện. Tần Dao vẫn luôn phân tâm, em vừa chào hỏi cô ấy, cô ấy liền nói cái gì cô ấy cũng không biết. Vu Đình Đình xảy ra chuyện gì, em cũng cảm thấy có chuyện, nói không rõ được, có thể là thói quen nghề nghiệp. Cô ấy phản ứng như thế vừa vặn nói rõ trong lòng cô ta có quỷ, anh không nhận ra cô bé Tần Dao này tâm tư rất nhiều sao?
Diệp Lăng Phi nhíu mày, nói:
- Đúng vậy, nói chung bác sĩ nói Đình Đình bị ngộ độc thức ăn, chính là hải sản không thể ăn cùng hồng, Đình Đình nói rằng buổi trưa cô ấy và Tần Dao cùng nhau mua hồng!
- Vạn nhất cô bé Tần Dao kia biết hai loại này không thể ăn thì sao?
Chu Hân Minh thấp giọng nói,
- Lẽ nào anh không nghi ngờ cô bé này?
- Vậy mục đích là gì?
Diệp Lăng Phi hôi,
- Đình Đình và Tần Dao là bạn tốt, hơn nữa còn là Đình Đình bảo Tần Dao đến chỗ cô ấy ở, anh không cho là Tần Dao có thể bất mãn với Đình Đình!
- Cái này không nhất định, tâm tư con gái là rất khó đoán, có thể là đố kỵ cũng không chừng!
Chu Hân Minh nói, nhìn lướt qua trên lầu, thấp giọng nói:
- Diệp Lăng Phi, em không phái muốn quản chuyện của anh, chỉ là hy vọng anh ít gặp phái chuyện khó xử!
- ừ, anh biết!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì, hắn đúng dậy, đi vào phòng ăn...
Rạng sáng hôm sau Diệp Lăng Phi tới bệnh viện nhân dân số 1, vừa vặn gặp phải Tần Dao, từ Vu Đình Đình biết đêm qua Tần Dao chăm sóc nàng cả đêm.
Diệp Lăng Phi nhìnTần Dao, gật đầu, nói:
- Tần Dao, hôm nay có phái đi học không?
- Không sao, bây giờ tất cả mọi ngươi đang chuẩn bị thi, cho dù đi học cũng không có gì để nghe, em có thể ở chỗ này vừa chăm sóc Đình Đình, vừa ôn tập!
Tần Dao nói.
- ừ, vậy anh cùng không miễn cưỡng em!
Diệp Lăng Phi nói rồi ngồi ở bên giường Vu Đình Đình, đưa tay sờ sờ trán Vu Đình Đình, cười nói:
- Tiểu nha đầu, ai bảo em ăn lung tung cái gì chứ, thế nào, có cần anh đến trường em nói một chút, kỳ thi cuối kỳ sẽ không đi thi!
- Đừng!
Vu Đình Đình vừa nghe, vội vàng nói:
- Em có thể cùng Tần Dao ôn tập, em cảm thấy hiện tại khá hơn rồi, ngày mai có thể xuất viện, đến lúc đó em có thể đến trường!
- Khó mà được, em phải ở chỗ này ba bốn ngày, để bác sĩ kiểm tra triệt để cho em!
Diệp Lăng Phi nói,
- Em bồi dưỡng tốt rồi mới được ra viện, có nghe không!
- Vâng, em biết rồi!
Vu Đình Đình nói.
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, lại nhìn về phía Tần Dao, nói:
- Tần Dao, em là bạn tốt của Đình Đình, chăm sóc Đình Đình một chút, nhất là có vài thứ không thể ăn bậy. Anh nhớ em biết một số đồ không thể ăn lẫn vào nhau, đến lúc đó đừng quên nhắc nhở Đình Đình!
Diệp Lăng Phi nhùng lời này nói rất hàm súc, không chất vấn Tần Dao. Nhưng Tần Dao trong lòng có quỷ, nàng cũng cảm thấy Diệp Lăng Phi nói vậy rõ ràng chính là cảnh cáo mình. Tần Dao vội vàng gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, em biết rồi!
Diệp Lăng Phi nhìn Tần Dao một chút, trong lòng bỗng nhiên hơi thở dài, thầm nghĩ: "Có lẽ hoàn cảnh sinh hoạt của cô bé Tần Dao này tạo thành cô ấy như bây giờ, nếu như có thể sửa, vậy cùng xem là tốt.”
Diệp Lăng Phi lấy ví, đếm khoảng chừng năm nghìn đồng, nhét vào trong tay Tần Dao, nói:
- Tần Dao, Đình Đình bên này phiền em chăm sóc, tiền này em cầm lấy, mua vài món đồ cho Đình Đình, em cũng mua vài món đồ ăn. À, nếu như không đủ, đến lúc đó lại nói cho anh biết, về phần tiền còn thừa, em cứ cầm lấy, em cùng vất vả rồi, mua cho mình ít đồ tẩm bổ!
- Em không cần, em không cần!
Tần Dao vội nói.
Lúc này Vu Đình Đình nằm ở trên giường chen miệng nói:
- Tần Dao, bạn cứ cầm đi, mình cần phải ăn tốt hơn, hai chúng ta cứ tiêu tiền của Diệp đại ca đi!
- Dược, tiền chính là dùng để tiêu, anh còn sợ các em không chịu tiêu tiền!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Các em cứ tiêu đi, tiêu được càng nhiều, anh càng hài lòng!
Tần Dao cầm tiền trong tay, nhìn Vu Đình Đình nẳm ở trên giường bệnh lộ ra nụ cười thuần khiết, lại nhìn tiền mình nắm trong tay, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Vốn đày hết thảy đều là của mình, vốn mình có thể giống như Vu Đình Đình cười vui vẻ như vậy, vốn mình không cần đi làm, vốn …
Diệp Lăng Phi buổi chiều mới biết tin tức tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đấu thầu mảnh đất nhà máy sản xuất sợi hóa học kia thất bại, lúc đó Diệp Lăng Phi đang ở công ty bảo hiểm Dân An, điện thoại là Bạch Cảnh Sùng gọi tới. Bạch Cảnh Sùng hy vọng Diệp Lăng Phi lập tức đi tới tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, có chuyện trọng yếu thương lượng với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vốn cũng không muốn tham dự đến sự việc tập đoàn, nhưng khi Bạch Cảnh Sùng gọi điện thoại ngữ khí rất gấp, tựa hồ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế lại đối mặt một chuyện quan trọng trước mắt.
Cho tới nay, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đối với dự án nhà máy sản xuất sợi hóa học này đều là tình thế bắt buộc, vô luận từ phương diện nào mà nói, ai cũng không gánh chịu được dự án này tổn thất. Diệp Lăng Phi thấy rất kỳ quái, lúc trước, không có bất kỳ tin tức gì nói dự án này ngoại trừ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế ra còn có đối thủ nào.
Chính phủ đối với dự án nhà máy sản xuất sợi hóa học cũng có xu hướng nghiêng về tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, có thể nói đấu thầu chi là một loại hình thức, sao đang yên lành, dự án này lại đột nhiên bị mất.
Diệp Lăng Phi không chào hỏi Phương Linh, liền vội vội vàng vàng rời khỏi công ty bảo hiểm Dân An. Hắn ở trên đường đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, còn đang suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Trong mắt Diệp Lăng Phi, dự án nhà máy sợi hóa học này căn bản là không kiếm tiền, sỡ dĩ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế tiếp nhận, chủ yếu là chẳng bao giờ lo lắng. Hơn nữa ở phương diện tài chính, ngoại trừ ngân hàng ra, bản thân cũng có thể âm thầm chủ trì tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, chính là bởi vì tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chuẩn bị làm xong đầu tư trường kỳ, mới đi làm dự án nhà máy sợi hoá học.
Diệp Lăng Phi không cho là ở thành phố Vọng Hải có công ty bất động sản nào quyết đoán làm chuyện đầu tư trường kỳ này, cho nên, lúc trước Diệp Lăng Phi cũng cho rằng dự án nhà máy sản xuất sợi hoá học nhất định là thuộc về tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, nhưng kết quả lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không giải thích được thậm chí còn nghi hoặc.
Diệp Lăng Phi chạy tới tòa nhà tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, hắn đi thẳng đến phòng làm việc của Bạch Cảnh Sùng. Người ở Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đại đa số đều biết Diệp Lăng Phi, bởi vậy, cũng không có người cản Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đi thẳng đến phòng làm việc Bạch Cảnh Sùng, gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm Bạch Cảnh Sùng nói:
- Mời vào!
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng Bạch Cảnh Sùng ra, chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặt ủ mày chau. Thấy Diệp Lăng Phi tới, Bạch Cảnh Sùng lập tức hô:
- Tiểu Diệp, tới đây, ngồi ghế nói chuyện!
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng đứng dậy, đi về phía ghế salon.
Diệp Lăng Phi trở tay đóng cửa cửa phòng làm việc, thấy Bạch Cảnh Sùng như vậy, Diệp Lăng Phi ý thức được chuyện này ảnh hưởng rất lớn với Bạch Cảnh Sùng. Dựa theo suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, không phải là đã đánh mất một mảnh đất sao, tuy nói dự án nhà máy sản xuất sợi hóa học này quan hệ đến tương lai phát triển của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, nhưng còn không có ảnh hưởng đến sự sinh tồn của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Bạch Cảnh Sùng không cần thiết phải làm ra vẻ như trời sắp sập xuống như vậy chứ.
- Nhạc phụ, rốt cuộc là xây ra chuyện gì?
Diệp Lăng Phi vừa ngồi xuống, liền hỏi.
Bạch Cảnh Sùng thở dài một tiếng, nói:
- Dự án nhà máy sản xuất sợi hóa học bị công ty bất động sản khác đấu thầu mất rồi, chuyện này ban giám đốc rất bất mãn, đều cho rằng là trách nhiệm của Tình Đình!
- Có gì đâu, mảnh đất kia đã đánh mất thì thôi, đáng giá để mấy cổ đông kia nhằm vào Tình Đình sao, con thấy là những tên kia bất mãn với Tình Đình, đã sớm muốn tìm cơ hội chuẩn bị nhằm vào Tình Đình rồi. Nhạc phụ, cha không nên lo lắng chuyện này, cổ phần của cha và con tuyệt đối hơn 70%, chúng ta có thể phủ quyết quyết định do hội đồng quản trị đưa ra!
Bạch Cảnh Sùng lắc đầu, nói:
- Tiểu Diệp, con không hiểu, nếu như sự tình thật sự dễ dàng giãi quyết như vậy. thì đã tốt!
Diệp Lăng Phi sửng sốt, không hiểu hỏi:
- Nhạc phụ, làm sao vậy, chẳng lẽ còn có chuyện phiền phức?
- Không phải, Tiểu Diệp, cho tới nay cha vẫn hy vọng Tình Đình có thể tiếp nhận chửc vị của cha, trong khoảng thời gian này, các phương diện công tác của Tình Đình làm được rất tốt. cũng nhận được tán thành sơ bộ của hội đồng quản trị. Nhưng chuyện này lại làm cho tất cả những gì Tình Đình vất vả tạo dụng lên đều sụp đổ. Hội đồng quản trị cho rằng lần này đầu tư vào dự án này thực sự quá nhiều, hoàn toàn chính là sơ ý tạo thành. Tiểu Diệp, không thể phủ nhận, ngay cả cha cũng cho rằng mảnh đất kia là của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chúng ta. Thế nhưng, thật không ngờ sáng hôm nay trong đấu thầu, một công ty bất động sản tên là Hải Đức Phòng báo giá bằng 50% chúng ta để nhận mảnh đất kia, đây hoàn toàn là ngoài dự liệu của cha, cha thực sự không nghĩ ra rốt cuộc công ty bất động sản kia tại sao phải trả giá cao như vậy để mua mảnh đất kia.
- Công ty bất động sản Hải Đức Phòng?
Diệp Lăng Phi cũng sửng sốt, lập tức nói:
- Nhạc phụ, công ty này xuất hiện lúc nào?