[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 651 : Sao anh chẳng có cảm giác gì?
Ngày đăng: 02:08 28/08/19
Chu Hân Mính bận rộn cả buổi tối, mãi tới hơn ba giờ sáng cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi được chút. Lúc Chu Hân Mính tỉnh dậy đã là năm giờ hơn. Chu Hân Mính vội vàng chạy đi rửa mặt, sau đó liền gọi Tiểu Triệu đang ngủ ở đội cảnh sát hình sự tới văn phòng của mình, dặn dò Tiểu Triệu phải cho người bảo vệ Phó Hải cẩn thận, đợi hôm nay cô sẽ trình báo lên cấp trên để xin cho người bảo vệ Phó Hải hai tư trên hai tư.
Tiểu Triệu nhận lời nói:
- Đội trưởng Chu, cô yên tâm đi. Tôi hiểu rất rõ tính quan trọng của Phó Hải đối với chúng ta. Tôi sẽ đích thân dẫn theo anh em tới bảo vệ hắn.
- ừm, tạm thời cứ để hắn ở tại đội của chúng ta. Tôi về nhà một lát rồi quay lại ngay. Còn về phía người nhà của Phó Hài, cậu cho người đi bảo vệ họ nhé!
Chu Hân Mính nói.
Tiểu Triệu gật đầu đồng ý. Lúc này Chu Hân Mính mới lái xe rời khỏi đội cánh sát.
Trên đường quay trở về biệt thự. Chu Hân Mính lại nghĩ tới việc tối qua Bạch Tình Đình và mọi người uống rượu trong biệt thự. Lúc cô rời khỏi biệt thự, thấy mấy người đó đều uống rất nhiều. Chu Hân Mính lại nghĩ tới cốc rượu mà Bạch Tình Đình mời cô. Sau khi uống xong, cô liền cảm thấy có vấn đề song vì Tiểu Triệu gọi điện tới nên Chu Hân Mính đành từ bó việc truy hỏi chuyện cốc rượu là thế nào, giờ nghĩ lại cô cảm thấy cốc rượu đó chắc chấn có gì đó không ổn.
- Uống xong cảm thấy rất hưng phấn và kích động, chắc chắn có gì đó bên trong.
Chu Hân Mính vừa nghĩ tới đây, lòng liền thắt lại. Cô nghĩ tới thân phận của Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn là cháu gái của Tiêu Triều Dương, dân xã hội đen, muốn kiếm thứ gì kích thích hưng phấn chẳng phải quá dễ dàng sao.
Chu Hân Mính thầm nghĩ: “Mong rằng đừng có xảy ra chuyện gì”. Thế rồi cô vội vàng tăng tốc, lao thẳng xe về biệt thự.
Chu Hân Mính vừa lái xe tới trước trạm đón xe bus ở phía ngoài của khu biệt thự liền nhìn thấy Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đang đứng đón xe ở bên kia. Giờ còn chưa tới sáu giờ sáng mà, sớm nhất cùng phải sáu rười xe bus mới chạy. Lúc này, Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đứng ngóng đường chắc chỉ bắt taxi thôi.
Chu Hân Mính cho xe dừng lại bên đường. Cô thò đầu ra ngoài qua cửa xe, gọi Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tuyết Hàn, Tiêu Tiếu, sao đi sớm thế!
Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Chu Hân Mính, cả hai liền trở nên ngượng ngùng, không tự nhiên. Vu Tiêu Tiếu cũng rất khác ngày thường, cô dùng tay đẩy Trương Tuyết Hàn đang ở bên cạnh, ngụ ý để Trương Tuyết Hàn qua bên này nói chuyện. Trương Tuyết Hàn cúi đầu xuống, bước đi rất chậm rất chậm, cùng không biết vì cơ thể không thoải mái hay Trương Tuyết Hàn ngại không muốn gặp Chu Hân Mính. Tóm lại, đợi Trương Tuyết Hàn bước tới bên xe của Chu Hân Mính thực sự mất rất nhiều thời gian. Dáng đi cực kỳ chậm rãi và khó khăn, chậm tới mức khiến Chu Hân Mính phải đặc biết để ý tới giữa hai đôi chân của cô. Chu Hân Mính nhớ lần đầu tiên sau khi có quan hệ với Diệp Lăng Phi cô cùng bước đi rất chậm, rất khó khăn.
- Chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?
Chu Hân Mính không ngừng quan sát Trương Tuyết Hàn. Song cô lại cảm thấy không đúng. Chu Hân Mính biết cơ thể của Trương Tuyết Hàn rất yếu, căn bản không thể chịu được những việc quá kích động. Chứ đừng nói tới việc nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. Như thế có thể sẽ khiến Trương Tuyết Hàn mất mạng.
Chu Hân Mính tìm đủ mọi lý do cùng không sao hiểu được. Đợi Trương Tuyết Hàn bước tới sau xe của Chu Hân Mính, cô liền xuống xe, cười nói:
- Tuyết Hàn, sao thế? Chị thấy em bước đi chậm quá. Hay hôm qua em ngủ không được tốt?
Trương Tuyết Hàn lắc đầu lia địa. Khuôn mặt cô trong thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô quay đầu lại nhìn Vu Tiêu Tiếu. Nhưng lại thấy Vu Tiêu Tiếu đang đứng bên đường, chăm chú nhìn trên đường xem có chiếc xe taxi nào không, chứ nhất định không muốn nhìn qua bên này.
Trương Tuyết Hàn cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói:
- Em và Tiêu Tiếu dậy sớm quá!
- À, thì ra thế!
Chu Hân Mính nói.
Trương Tuyết Hàn nói một tiếng rồi cứ cúi đầu xuống không chịu ngẩng lên. Chu Hân Mính đang định nói thì nghe thấy tiếng gọi của Vu Tiêu Tiếu ở phía sau:
- Tuyết Hàn, có xe rồi. Chúng ta mau đi thôi!
- Chị Hân Mính, vậy bọn em đi đây. Bọn em còn phải bắt cho kịp chuyến bay nữa.
Trương Tuyết Hàn nói.
- ừ, thế em đi đi!
Chu Hân Mính nói.
Chu Hân Mính thấy Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu lên xe xong thì cảm thấy Vu Tiêu Tiếu có gì đó cũng không bình thường. Sao cứ cảm thấy bộ dạng đi đứng của Tiêu Tiếu chậm chạp thế nào ấy. Chẳng lẽ cô hoa mắt sao?
Chu Hân Mính còn đang thầm nghĩ xem rốt cục có chuyện gì liền nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc và Tiêu Vũ Văn cùng bước ra. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dáng đi cũng rất chậm chạp. Hai người này may mắn hơn Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu, vừa bước ra cổng liền gặp ngay taxi. Họ lần lượt lên xe. Chu Hân Mính còn chưa kịp nói câu nào, chỉ nhìn thấy Tiêu Vũ Văn lúc mở cửa xe không biết va phải cái gì, hay là lúc cô nhấc chân ngồi vào xe bị làm sao, chỉ thấy Tiêu Vũ Văn cau mày, rồi cũng lên xe.
- Kỳ lạ, hai người này cũn g sao thế nhi, sao cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy!
Chu Hân Mính càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Nãy cô còn muốn hỏi Tiêu Vũ Văn xem có phải tối qua cô ấy đã mang gì tới không, nhưng Chu Hân Mính chỉ để ý xem mấy cô gái này rốt cuộc đă xảy ra chuyện gì, đợi cô phản ứng trở lại thì xe đă chạy mất rồi.
Chu Hân Mính càng nghĩ càng nghi ngờ khó hiểu. Cô lái xe vào biệt thự. Xuống xe, vừa bước vào phòng khách của biệt thự liền ngửi thấy mùi rượu rất nồng nặc. Nhin quanh phòng khách, chỉ thấy phòng khách loạn hết cả lên, tựa như nơi đây vừa xảy ra một cuộc chiến ác liệt vậy. Chu Hân Mính trực tiếp bước thẳng tới trước chiếc ghế sofa, cô vừa định cầm số rượu còn sót lại ở trên bàn lên ngửi thử, xem rốt cuộc trong rượu có pha thứ gì kích thích hưng phấn không thì nhìn ngay thấy một chiếc quần bé màu trắng đang nằm ngay dưới chân bàn. Chu Hân Mính thấy rất kỳ lạ, thầm nghĩ: “Sao lại có chiếc quần nhô nằm ở đây thế này?”
Chu Hân Mính cúi người xuống, vừa định nhấc chiếc quần bé màu trắng đó lên thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết vội vội vàng vàng chạy từ trên lầu xuống. Trương Lộ Tuyết mặc rất ngọn ngàng, cô vội vã bước tới bên phòng khách, thấy tay Chu Hân Mính đang định thu dọn chiếc quần nhỏ màu trắng kia, cô liền cuống quýt nói:
- Nó là của tôi!
Chu Hân Mính giật nảy mình, cô không nhặt chiếc quần nhỏ lên mà nhìn thẳng về phía Trương Lộ Tuyết, hỏi:
- Sao thế?
-À, không sao! Không sao!
Đôi má Trương Lộ Tuyết đỏ ửng như hai quả cà chua, vội vàng chạy qua, cúi người xuống nhặt chiếc quần nhỏ lên nắm chặt trong tay, rồi vội vàng cho vào trong túi sách của mình. Cô không dám nhìn thẳng vào Chu Hân Mính, mà lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi không sao, không sao. Tôi đem theo chiếc quần nhỏ này, rồi làm rơi mất ở đây.... nghĩa là tôi đem một cái theo để đề phòng, chỉ có thế thôi!
Nói xong, Trương Lộ Tuyết không dám ngẩng mặt lên đối diện với Chu Hân Mính mà vội vàng chạy ngay ra khỏi biệt thự.
Chu Hân Mính nhìn dáng vẻ hấp tấp vội vàng rời khỏi biệt thự của Trương Lộ Tuyết, Chu Hân Mính không sao hiểu được, nói:
- Chẳng lẽ lại phải đem theo một chiếc quần nhỏ để đề phòng sao, không phải chứ, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề, ra khỏi nhà nhất định phải mang theo một cái quần nhỏ để dự phòng.
Chu Hân Mính đặc biết chú ý tới bóng dáng rời khỏi biệt thự của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết mặc chiếc quần dài bảy phân rất mong, tuy không thể biết được Trương Lộ Tuyết bên trong có mặc quần nhỏ hay không, nhưng khi Trương Lộ Tuyết rời khỏi, chiếc móng nõn nà cao cao của cô được ánh sáng mặt trời chiếc thẳng vào, từ góc độ này cùng có thể nhìn thấy được Trương Lộ Tuyết bên trong không hề mặc quần nhỏ ba dây, mà dù có mặc cùng nên là loại quần nhỏ hình chữ T kia chứ.
Chu Hân Mính không sao hiểu được, nếu đó là quần nhỏ của Trương Lộ Tuyết thì sao có thể rơi ở phòng khách được chứ. Chu Hân Mính cảm thấy có chút hồ đồ rồi. Mức độ phức tạp của vấn đề này cùng không kém so với độ phức tạp của thảm án xảy ra bên sông Nile. Điều này khiến đầu óc cô mơ màng, căn bán không biết rốt cuộc đă xảy ra chuyện gì.
Chu Hân Mính cho rằng, hiện nay điều quan trọng nhất là nên đi tìm Diệp Lăng Phi, hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chu Hân Mính còn đang từ từ bước lên lầu, chợt sực nhớ ra Bạch Tình Đình. Hôm qua Bạch Tình Đình cũng ở đây, không biết Bạch Tình Đình liệu có những biểu hiện kỳ quái thế này không?
Chu Hân Mính chạy lên lầu, chạy thẳng tới phòng của Diệp Lăng Phi. Cô vừa bước tới cửa phòng, tay phải còn chưa đật lên tay cầm của cửa, cánh cửa đã mở ra.
Bạch Tình Đình chỉ mặc có chiếc quần nhỏ, quần áo và áo nhỏ đều ôm trong lòng, đang vội vã lao ra ngoài. Càng khiến Chu Hân Mính thấy kinh ngạc hơn nữa chính là việc chiếc quần nhỏ kia của Bạch Tình Đình đã được mặc ngược.
- Tình Đình!
Chu Hân Mính vừa mới gọi được câu này đã thấy Bạch Tình Đình mặt đỏ ửng như vầng thái dương, giống như đã làm ra chuyện gì xấu hổ tới mức không dám nhìn người khác vậy, cô không quan tâm tới Chu Hân Mính mà ôm quần áo vội vàng chạy qua người Chu Hân Mính, lao như bay về thẳng phòng của cô. Đợi lúc Chu Hân Mính chạy tới trước cửa phòng Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình đã đóng cửa phòng lại. Chu Hân Mính dùng tay đầu mạnh cửa phòng Bạch Tình Đình thì phát hiện ra cửa phòng đã bị Bạch Tình Đình khóa lại.
- Tình Đình, mở cửa đi, là tớ đây!
Chu Hân Mính đứng bên ngoài cửa phòng Bạch Tình Đình gõ mấy tiếng song dù Chu Hân Mính có đứng đó gõ thế nào đi chăng nữa thì Bạch Tình Đình cũng không chịu ra mở cửa, thậm chí ngay cả trả lời một tiếng cô cũng không buồn trả lời.
Chu Hân Mính gõ liền mấy hồi. Bạch Tình Đình cũng không có phản ứng gì. Chu Hân Mính không còn cách nào khác, chỉ đành quay trở lại trước phòng Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Bạch Tình Đình mới sáng sớm tinh mơ đã trằn truồng bước ra từ phòng Diệp Lăng Phi là sao. Tuy trên người Bạch Tình Đình có mặc chiếc quần nhỏ nhưng rõ ràng nó đã bị mặc ngược. Chu Hân Mính không thể tin được cả ngày hôm qua Bạch Tình Đình lại mặc quần ngược, nhất định do hôm nay vội vội vàng vàng mặc nên mới không chú ý tới, nên mới mặc ngược như thế.
Chu Hân Mính vừa nghĩ vừa chầm chậm bước về phía phòng của Diệp Lăng Phi. Vừa bước vào. Chu Hân Mính liền hiểu ngay mọi việc. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi trần truồng nằm giường. Hạ bộ của hắn dựng đứng lên, còn trên giường lại có chút loạn loạn. Ngoài giường ra, trên mặt đất chỗ nào cũng lộn xộn. Phòng của Diệp Lăng Phi nồng nặc mùi rượu, nhìn qua có thể thấy ngay ở đây không phải chỉ có một người từng ở mà ít nhất cũng phải là mấy người?
- Chẳng lẽ tối qua...
Chu Hân Mính không dám tưởng tượng tiếp. Nếu thất theo phán đoán của cô thì tối qua Diệp Lăng Phi chẳng phải đã làm loạn rồi sao. Song Chu Hân Mính lại nghĩ tới những bộ dạng kỳ quái của các cô gái sáng nay, lại cảm thấy thực sự đã xảy ra chuyện như vậy.
Loạn, loạn rồi!
Chu Hân Mính một lần nữa cảm thấy loạn hết rồi. Tối qua cô đã cảm thấy loạn rồi, sáng nay cảm thấy càng loạn. Xem ra, giờ chỉ còn cách gọi Diệp Lăng Phi dậy, hỏi Diệp Lăng Phi mới có thể sáng tỏ rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì mà thôi. Chu Hân Mính trước tiên đóng cửa phòng Diệp Lăng Phi lại. Cồ bước tới bên giường của Diệp Lăng Phi, dùng tay đẩy đẩy thân hình trần truồng đang nằm trên giường của Diệp Lăng Phi. Kết quả Diệp Lăng Phi không hề có phản ứng gì, hắn tiếp tục ngủ say như chết.
Theo Chu Hân Mính thấy, Diệp Lăng Phi không thể ngủ say như thế được. Trừ khi Diệp Lăng Phi đã tiêu hao thể lực quá nhiều. Chu Hân Mính càng nghĩ càng cảm thấy phán đoán của cô là đúng. Tối qua nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa lại là chuyện giữa Diệp Lăng Phi và mấy cô gái sáng nay, trong đó gồm có cả Bạch Tình Đình.
Chu Hân Mính nghĩ tới đây, liền đẩy mạnh tay gọi Diệp Lăng Phi dậy. Lần này, Diệp Lăng Phi không hề tỉnh dậy mà hắn lật người lại. Diệp Lăng Phi không lật người còn đỡ, hắn vừa lật người, liền để lộ ra vết máu ở dưới chân do Diệp Lăng Phi đè lên.
Chu Hân Mính là con gái, đặc biệt cô nhớ lần đầu tiên cũng là trao cho Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính nhớ rất rõ lần đầu tiên của cô cũng có máu chảy ra, song khi cô mất đi màng trinh, lượng máu chạy ra không nhiều như lượng máu mà cô nhìn thấy trên giường của Diệp Lăng Phi lúc này.
Chu Hân Mính nghĩ tới Bạch Tình Đình, chẳng lẽ tối qua Bạch Tình Đình đã có quan hệ với Diệp Lăng Phi, do đó mới có vết máu lưu lại trên giường của Diệp Lăng Phi?
Chu Hân Mính nghĩ ngược lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa nãy cô thấy Bạch Tình Đình chạy về phòng, dáng chạy rất thoải mái, so với bình thường, cô ấy không hề có gì khác cả.
Chu Hân Mính có kinh nghiệm từ bản thân nên từ góc độ nhìn nhận của cô, khi con gái trải qua lần đầu tiên thì dù có là đi bộ cũng cảm thấy rất khó khăn. Song từ dáng bộ chạy của Bạch Tình Đình không hề giống với việc tối qua cô này sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính rất ghi nhận thể lực của Diệp Lăng Phi, cô cho rằng bất kể người con gái nào đừng nói là trinh nữ lần đầu tiên quan hệ với Diệp Lăng Phi mà ngay cả Chu Hân Mính
- người đã có kinh nghiệm quan hệ với Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy tiêu hóa không nổi sự va đập mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi. Tựa như muốn chọc nứt người cô ra vậy. Chu Hân Mính tin rằng chỉ cần người con gái nào có quan hệ với Diệp Lăng Phi, đều sẽ có cảm giác giống như cô.
Song chỉ có lần này là cô không sao giải thích được. Nếu đây không phải là máu của Bạch Tình Đình, vậy là máu của ai? Nếu Bạch Tình Đình không hề xảy ra quan hệ với Diệp Lăng Phi, vậy lúc nãy tại sao Bạch Tình Đình lại để trằn người từ phòng của Diệp Lăng Phi chạy ra?
Chu Hân Mính cảm thấy nếu cô còn tiếp tục nghĩ thì sẽ điên mất, giờ cô chỉ muốn gọi Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, để Diệp Lăng Phi nói cho cô biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lằn này Chu Hân Mính lấy hết sức để đẩy Diệp Lăng Phi, cô đẩy mấy lần liền, cuối cùng cũng gọi được Diệp Lăng Phi dậy. Diệp Lăng Phi mở mắt tỉnh dậy, thấy Chu Hân Mính đang đứng ở bên giường của mình, hắn liền ngơ ngác hỏi:
- Hân Mính, sao em lại đứng ở đây?
- Anh còn hỏi được à, anh mau dậy xem rốt cuộc đây là chuyện gì đi!
Khi Chu Hân Mính một mình đối diện với Diệp Lăng Phi, cô không hề có chút ngại ngùng hay xấu hổ gì cả. Trên thế giới này, chỉ có đối diện với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính mới cảm thấy mọi thứ đều bình thường. Trong lòng Chu Hân Mính nghĩ, cô thuộc về Diệp Lăng Phi, ngay cả thân thể này cũng thuộc về người đàn ông này. Khi đối diện với người đàn ồng này, cô không cần phải có bất kể sự xấu hổ nào.
Chu Hân Mính ngồi tới bên cạnh giường, dùng tay chỉ vào thân thể trân truồng của Diệp Lăng Phi, nói:
- Mau mặc quần áo vào, khó coi chết được!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì thấy thân thể mình trần truồng, hắn không vội vàng mặc quần áo uôn mà đưa tay ôm lấy Chu Hân Mính, mở miệng cười đầy ẩn ý nói:
- Hân Mính em yêu, nào, sẵn dịp chúng ta có thể quấn quýt một chút!
Chu Hân Mính giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Đại háo sắc, chẳng lẽ tối qua anh chơi còn chưa đủ sao, thật quá quá mà, hôm nay cả sáu cô gái đều kỳ kỳ quái quái, rốt cuộc tối qua anh điên cuồng tới mức nào hà!
- Sáu cô gái nào, điên cuồng gì cơ?
Diệp Lăng Phi nghe câu nói này của Chu Hân Mính, hắn ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn Chu Hân Mính hỏi:
- Hân Mính, anh nghe không hiểu ý em đang nói gì cả?
- Anh tự xem vết máu trên giường của anh đi!
Chu Hân Mính chỉ tay vào vết máu trên giường của Diệp Lăng Phi, nói:
- Đùng có nói với em vết máu này là do máu dồn lên mũi, rồi chảy ra!
Diệp Lăng Phi lúc này mới phát hiện ra trên giường hắn có vết máu, hắn ngơ ngác nói:
- Cái này chạy ra từ lúc nào vậy?
Vừa nói. Diệp Lăng Phi vừa kiểm tra thân thể mình, miệng lầm bầm lầm bầm nói:
- Anh không thấy đau mà, chẳng lẽ hôm qua anh chày máu mũi thật?
- Em thấy đây không giống với máu mũi của anh chút nào. Diệp Lăng Phi, anh đừng có giả bộ nữa, chẳng lẽ chuyện anh làm tối qua anh đều quên hết cả rồi?
Chu Hân Mính nói:
- Anh định giấu không cho em biết những chuyện xảy ra tối qua đó à?
- Không phải do cháy máu mũi?
Diệp Lăng Phi giật mình. Nói:
- Thế đây là máu gì, anh lại không hề bị thương.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Chu Hân Mính, mặt mũi ngơ ngác không hiểu nói:
- Hân Mính, anh thực sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ nhớ mình tắm xong thì xuống dưới lầu uống rượu, còn những chuyện sau đó thì anh thực sự không nhớ nổi!
- Không phải đó chứ, anh không nhở nổi hôm qua đă xảy ra chuyện gì sao?
Chu Hân Mính kinh ngạc hỏi.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên vò vò đầu, mở miệng nói:
- Hân Mính, anh thực sự không nhớ, anh chỉ nhớ chuyện tối qua uống rượu. gìờ đầu óc anh rất đau, sao lại thế này chứ. Anh có uống rượu đi nữa cũng không thể nào lại đau đầu thế này được. Còn nữa, sao anh không nhớ gì chuyện tối qua chứ?
- Rượu có vấn đề!
Chu Hân Mính lập tức nghĩ ngay đến rượu, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh uống xong loại rượu đó có phải thấy rất hưng phấn không, càng uống càng cảm thấy hưng phấn?
-ừ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Quả thật có cảm giác như vậy, cảm giác đó giống như thuốc...!
Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, đột nhiên đứng phẳt dậy, nhảy khỏi giường, người trần truồng lao về phía cửa định mở ra, song nghe thấy tiếng của Chu Hân Mính gọi vọng lại:
- Diệp Lăng Phi, anh mặc quần áo vào đã rồi hãy ra ngoài. Tình Đình lúc nãy từ phòng anh đi ra đó!
- Sao! Tình Đình từ phòng anh đi ra?
Diệp Lăng Phi nhìn thân thể trần truồng của mình, hỏi:
- Chẳng lẽ Tình Đình đã nhìn thấy bộ dạng này của anh?
- Nào chỉ có nhìn thấy không, nãy em cũng thấy Tình Đình gần như anh lúc này chạy ra, ai biết mấy người tối qua đã xảy ra chuyện gì chứ. Ngoài Tình Đình ra, ồ, còn có Trương Lộ Tuyết cũng rất kỳ lạ, người trông rất bình thường thế mà chẳng hiểu tại sao quần nhỏ lại rơi ở phòng khách. Còn cả mấy người như Vu Tiêu Tiếu. Trương Tuyết Hàn.... sáng nay đều rất kỳ quái, ai ai cũng lạ. Diệp Lăng Phi, tóm lại tối qua đã xảy ra chuyện gì hả, em sắp bị mọi người làm cho phát điên rồi!
- Không phải chứ!
Diệp Lăng Phi chết lặng, trần truồng đứng giữa phòng, miệng chán nản nói:
- Hân Mính, ý của em là tối qua anh một lúc có quan hệ với cả sáu cô gái?
- Sáu thì em không dám chắc, nhưng, vết máu trên giường anh ít ra cũng chửng minh, tối qua anh đã quan hệ với một cô gái.
Hân Mính chỉ tay vào vết máu trên giường nói:
- Đó chính là chứng cứ, còn về những điều khác, tạm thời chưa có chứng cứ gì cả, song cũng không loại trừ khả năng này!
- Nhưng sao anh chẳng có cảm giác gì, điên, ông trời không nỡ đối xử tàn nhẫn với anh như thế chứ!
Diệp Lăng Phi buồn bã nói:
- Một đời anh minh của anh bị hủy trong chốc lát rồi!