[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 662 : Suy nghĩ của Chu Hân Mính.
Ngày đăng: 02:08 28/08/19
Hân Mính cúp điện thoại. Khi Diệp Lăng Phi gọi lại, Chu Hân Mính vẫn không nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi thở dài, thầm nghĩ:
- Chu Hân Mính tính tình rất bạo a!
Diệp Lăng Phi thấy mình gọi lại Chu Hân Mính không nghe điện thoại, đành thôi không gọi nữa. Hắn ngồi ở trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, chờ Bạch Tình Đình quay lại.
Bạch Tình Đình họp xong mới vừa đi tới trước cửa phòng làm việc của mình. Thư ký của Bạch Tình Đình liền nhẹ giọng nói:
- Tổng giám đốc, Diệp tiên sinh ở phòng làm việc chờ chị.
Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi sẽ đến. Nàng gật nhẹ đầu. Đẩy cửa phòng làm việc của mình ra. Đã thấy Diệp Lăng Phi ghé vào trên bàn làm việc, đang ngủ. Tư thế Diệp Lăng Phi ngủ cực kỳ xấu xí, chỉ thấy Diệp Lăng Phi ghé vào trên bàn, miệng hơi há ra, nước miếng cũng chảy ra.
Bạch Tình Đình cước bộ rất nhẹ nhàng. Nàng sợ đánh thức Diệp Lăng Phi. Đem tài liệu trong tay đặt ở một bên bàn công tác. Tận khả năng không quấy nhiễu Diệp Lăng Phi. Tuy rằng Tình Đình rất nhẹ nhàng. Thế nhưng vẫn làm tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt. Hỏi:
- Tình Đình, bây giờ mấy giờ rồi.
-5h15!
Bạch Tình Đình nói.
- Không nghĩ tới anh ngủ lâu vậy!
Lăng Phi xoa mắt, nói:
- Bà xã, họp xong rồi à?
- Ừ!
Bạch Tình Đình thu dọn đồ đạc, nói:
- Ông xã bây giờ chúng ta trở về sao?
Lăng Phi đứng lên, tay phải đặt trên mông Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã. Không nên gấp gáp. Anh có chút việc muốn nói với em!
- Chuyện gì?
Bạch Tình Đình ngồi trên ghế, nhìn Diệp Lăng Phi. Nói:
- Ông xã, bây giờ nhìn anh rất xấu nha. Giống như là muốn bảo em làm chuyện xấu gì vậy. Em nghĩ em không nghe thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không thể nào. Tình Đình em hãy nghe anh nói.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, hơi gật đầu nói:
- Được rồi. Anh nói đi!
- Bà xã. Là như thế này!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Anh vừa mới chọc Hân Mính tức giận. Trong lòng anh tính nhờ em giúp anh.
- Cái gì, anh chọc Hân Mính tức giận?
Bạch Tình Đình sửng sốt. Nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Đang êm đẹp anh làm gì chọc Hân Mính!
- Anh cũng không biết. Nói chung bà xã giúp anh gọi điện thoại cho Hân Mính chút.
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi. Hơi bĩu môi, bất đắc dĩ nói:
- Anh bảo em nói thế nào chứ. Không có việc gì lại chọc Hân Mính tức giận. Haiz!
Bạch Tình Đình trong miệng thán một tiếng. Lấy ra điện thoại di động của mình bấm số điện thoại của Chu Hân Mính. Liên tiếp bảy tám tiếng chuông. Chu Hân Mính đầu kia vẫn không có người nghe. Bạch Tình Đình để điện thoại xuống. Cười khổ nói:
- Được rồi. Hiện tại Hân Mính ngay cả điện thoại của em cũng không nhận, anh nói làm sao bây giờ.
- Bà xã, gọi lại đi. Nói không chừng Hân Mính khôngbiết.
Diệp Lăng Phi giục Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đành phải gọi lại cho Chu Hân Mính, lần này, Chu Hân Mính nhận điện thoại. Chờ vừa kết nối, Bạch Tình Đình liền hỏi:
- Hân Mính. Làm gì đó. Sao vừa rồi không nghe điện thoại vậy!
- Mình ngồi ở bờ biển!
Thanh âm Chu Hân Mính có chút trầm thấp. Bạch Tình Đình nghe ngữ khí Chu Hân Mính. Liền nghe ra tâm tình Chu Hân Mính bây giờ không tốt lắm. Ngẫm lại là Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận làm sao có thế vui vẻ chứ.
- Hân Mính, bây giờ bạn ở đâu vậy? Tan tầm mình cũng không có chuyện gì. Đang muốn đi ra ngoài với bạn.
Bạch Tình Đình cũng không nói Diệp Lăng Phi ở bên cạnh mình. Nàng nói dối:
- Hai chúng ta ngồi xuống tâm sự.
Chu Hân Mính đầu kia im lặng chốc lát. Nói:
- Được rồi!
Chu Hân Mính nói cho Bạch Tình Đình vị trí của nàng. Bạch Tình Đình vừa cúp điện thoại. Liền chuyển sang phía Diệp Lăng Phi hỏi:
- Anh có đi hay không?
- Anh... anh đương nhiên đi!
Diệp Lăng Phi vốn muốn nói không đi. Hắn muốn nhờ Bạch Tình Đình giúp mình nói vài câu. Nhưng vừa nghĩ cảm thấy hay là mình đi thì tốt hơn. Cùng lắm thì nói xin lỗi Chu Hân Mính là được rồi. Tuy nói Diệp Lăng Phi tự nhận chuyện này mình cũng không làm sai. Nhưng bây giờ thấy Chu Hân Mính bởi vì chuyện này mà tức giận với mình. Hắn cảm thấy không hề đáng.
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Qua tìm Hân Mính...
Chu Hân Mính một mình ngồi ở trên bậc thang, nàng nhìn biển rộng xa xa. Chu Hân Mính không biết vừa tại sao lại tức giận như vậy. Hay là bởi vì mình quá quan trọng vấn đề 3K. Hay là mình nghĩ muốn tự tay báo thù cho đồng sự bị tên sát thủ kia đả thương. Nói chung, khi Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tên sát thủ kia bị Diệp Lăng Phi giết chết. Chu Hân Mính liền không áp chế được cơn giận.
Lúc này. Nàng một mình ngồi ở cạnh biển. Nghĩ Lăng Phi lúc trước tự tung tự tác. Kỳ thực, Diệp Lăng Phi đã sớm đề cập qua chuyện tên sát thủ kia với Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cũng biết. Diệp Lăng Phi sẽ không bỏ qua tên sát thủ kia. Mà y theo thủ đoạn của Diệp Lăng Phi. Tên sát thủ kia không thể nghi ngờ là sẽ phải chết.
Chu Hân Mính tuy trong lòng rõ ràng. Thế nhưng không biết vì sao, lần này cảm giác trong lòng có chút mất mác. Loại cảm giác này làm Hân Mính rất không vui.
Bất kể thế nào, Chu Hân Mính cũng là con người có cảm tình. Nàng không phải một cái đầu gỗ. Cũng không phải một nữ nhân sinh hoạt tại xã hội cũ, ở trong thâm tâm Chu Hân Mính cũng cho rằng một nam nhân chỉ được có một vợ.
Không thể phủ nhận. Lúc này Chu Hân Mính sắm một vai tương tự với tình nhân. Cho tới nay, Chu Hân Mính đều cố gắng an phận với mình. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Lăng Phi làm chuyện hồ đồ, đáy lòng Chu Hân Mính vẫn hơi có chút không vui.
Có lẽ Chu Hân Mính chính mình không phát hiện. Thế nhưng nàng lại biểu hiện ra qua chuyện này. Chu Hân Mính hy vọng qua chuyện lần này khiến Diệp Lăng Phi ý thức được nàng cũng là một cô gái. Chu Hân Mính dễ dàng tha thứ cũng có điểm mấu chốt. Khi Diệp Lăng Phi làm quá điểm mấu chốt của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cũng cần lên tiếng. Chí ít khiến Diệp Lăng Phi ý thức được. Nàng không phải một cái đầu gỗ.
Chu Hân Mính nghe phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô. Chu Hân Mính quay đầu nhìn lại. Đã thấy hai chiếc xe Audi dừng ở bên cạnh xe của nàng. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trước sau đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Chu Hân Mính không đứng lên. Mặt vẫn hướng ra phía biển rộng. Lại tiếp tục nhìn biển.
Diệp Lăng Phi không đi đến. Là Bạch Tình Đình đi tới. Diệp Lăng Phi đứng ở bên cạnh xe. Hút thuốc, nhìn về phía đó.
Bạch Tình Đình đến bên người Chu Hân Mính, ngồi xuống, cười hỏi:
- Hân Mính, làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?
- Ừ!
Hân Mính nói.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Thôi nào, làm gì mà cả mình cũng giấu diếm. Diệp Lăng Phi nói với mình hắn chọc giận bạn.
Bạch Tình Đình nói.
- Tên hỗn đản này ngay cả người đang vui cũng có thể chọc giận. Hân Mính, bạn cũng đừng so đo với hắn!
Chu Hân Mính xoay đầu lại. Nhìn Bạch Tình Đình. Hỏi:
- Tình Đình, có phải bạn cảm thấy mình rất ngốc hay không?
Bạch Tình Đình sửng sốt. Không giải thích được hỏi:
- Đang yên lành sao lại hỏi vậy?
- Không có gì. Chỉ là cảm thấy như vậy!
Chu Hân Mính nói.
- Khi hai người chưa tới. Mình đã suy nghĩ chuyện giữa mình và Diệp Lăng Phi.
Nói tới đây, Chu Hân Mính quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang đứng bên xe hút thuốc. Lại quay đầu nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình. Mình vốn là không nên xuất hiện trong cuộc sống của bạn và Diệp Lăng Phi. Mình biết lúc trước mình đã làm một ít chuyện ngu xuẩn. Chuyện này đã từng làm thương tổn bạn. Là bạn đã tha thứ cho mình. Để mình và bạn cùng nhau chia sẻ Lăng Phi. Thế nhưng mình vẫn cảm thấy hoang đường. Tình Đình, mình cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nói chung mình cảm thấy đầu óc của mình rất loạn. Rất loạn. Cái loại cảm giác này không nói ra được.
Bạch Tình Đình tỏ ra rất bình tĩnh, nghe Chu Hân Mính nói. Sau khi Chu Hân Mính nói xong, Bạch Tình Đình bỗng nhiên thở dài. Nói:
- Hân Mính. Có phải bạn cảm giác bạn cứ như vậy theo Diệp Lăng Phi rất ủy khuất hay không. Vô danh vô phận. Hơn nữa cha bạn còn là thị trưởng. Chuyện này một khi truyền đi. Nhất định sẽ làm cho người khác ngồi lê đôi mách.
Chu Hân Mính không có thừa nhận. Cũng không có phủ nhận. Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình. Nói:
- Tình Đình, bạn biết bây giờ người trong đội cảnh sát nói mình thế nào không. Bọn họ đều cho rằng mình và Diệp Lăng Phi là tình nhân.
Bạch Tình Đình đương nhiên có thể tưởng tượng Hân Mính thừa thụ áp lực lớn thế nào. Ở xã hội này sợ nhất chính là người ta ngồi lê đôi mách ở sau lưng. Như vậy chỉ cần là ánh mắt người khác nhìn ngươi cũng có thể đè chết ngươi. Bạch Tình Đình đưa tay phải ra. Ôm thắt lưng Chu Hân Mính. Nàng nói:
- Hân Mính. Chúng ta là chị em tốt. Mình đã nói rồi. Diệp Lăng Phi là của hai người chúng ta. Tuy rằng mình biết. Gần đây sinh ra một vài chuyện làm mình có chút không biết làm sao. Thế nhưng mình tin tưởng việc này sẽ trôi qua.
Nói tới chỗ này, ngữ khí Bạch Tình Đình bỗng nhiên dừng một chút. Ngay sau đó nói:
- Kỳ thực, hiện tại mình cũng không biết làm sao. Hân Mính. Bạn nói chuyện ngày đó là thế nào?
Chu Hân Mính nói:
- Mình không ngờ, trở về khi sáng sớm, thấy tất cả mọi người rất kỳ quái. Chuyện cụ thể mình cũng không rõ ràng lắm.
- Mình cũng không rõ ràng lắm, chỉ là mình biết khi mình tỉnh lại. Mình đã nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi!
Bạch Tình Đình nói tới chỗ này. Ngữ khí chần chờ. Nàng quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi một chút. Lại chuyển sang phía Chu Hân Mính. Nói:
- Hân Mính, khi mình tĩnh lại còn thấy Trương Lộ Tuyết cũng trần truồng nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính há hốc miệng. Hiển nhiên chuyện này ngoài dự liệu của Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính không nói gì. Bạch Tình Đình khẽ thở dài một cái. Nói:
- Thành thật mà nói. Mình cũng không biết phải làm gì. Lẽ nào mình thực sự phải bỏ Diệp Lăng Phi? Không. Mình sẽ không như vậy. Mình yêu Diệp Lăng Phi. Cho nên sẽ không buông tha cho Diệp Lăng Phi. Hân Mính. Mình tin tưởng bây giờ bạn khổ não cũng là như thế. Cho tới nay bạn vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi thuộc về mình. Kỳ thực bạn sai rồi. Diệp Lăng Phi là thuộc về hai chúng ta, Hân Mính. Bạn nên thay đổi tính cách của mình. Không nên nhân từ với Diệp Lăng Phi!
Chu Hân Mính nghe xong. Há to miệng. Nửa ngày mới lên tiếng:
- Tình Đình. Mình không làm được.