[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 664 : Công ty rối loạn

Ngày đăng: 02:08 28/08/19

Chuyện Trương Vân cứ như vậy quyết định, Trương Vân ở đây làm người giúp việc. Nửa đêm Diệp Lăng Phi len lén chạy vào gian phòng Chu Hân Mính. Phòng Chu Hân Mính đen kịt một mảnh. Diệp Lăng Phi lặng lẽ mò đến bên giường. Một lát sau Diệp Lăng Phi leo lên giường. Chu Hân Mính căn bản chưa ngủ. Nàng biết là Diệp Lăng Phi lén vào phòng của mình. Ngay khi Diệp Lăng Phi lên giường nàng. Chu Hân Mính nhấc chân, chuẩn bị đem Diệp Lăng Phi đạp xuống giường. Nhưng lại không ngờ Diệp Lăng Phi đã sớm có chuẩn bị. Ngay khi Chu Hân Mính đá hắn. Diệp Lăng Phi đã bắt được chân Chu Hân Mính, khiến Chu Hân Mính không đá được. - Hân Mính, em làm gì vậy. Đang yên lành sao lại muốn đá anh? Diệp Lăng Phi hôi. - Hôi chính anh đi. Nửa đêm canh ba anh vào phòng em làm gì! Chu Hân Mính chất vấn. - Anh định làm gì? - Không làm gì. Anh ngủ một mình. Muốn ngủ cùng em. Diệp Lăng Phi nói rồi ôm lấy thân thể nhàn nhạt mùi hương của Chu Hân Mính, cười nói: - Em yên tâm. Anh sẽ không làm gì. Chỉ muốn ôm em ngủ. Như vậy sẽ ấm hơn! - Biến. Em đã nói rồi. Không thể như vậy với anh! Chu Hân Mính dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi một chút. Nhưng lại không đẩy Diệp Lăng Phi ra được. Chu Hân Mính buồn bực nói: - Sao da mặt anh dày như vậy. Có biết xấu hổ hay không. - Cần xấu hổ làm cái gì chứ, cần Hân Mính bảo bối của anh thôi! Da mặt Diệp Lăng Phi đúng là rất dầy. BỊ Chu Hân Mính nói như vậy vẫn không cám thấy có chút đỏ mặt nào. Hắn ôm chặt Chu Hân Mính, nói: - Được rồi. Được rồi. Hân Mính, anh biết em đang giận anh về chuyện tên sát thủ kia, anh thừa nhận anh làm sai nhưng em nghĩ xem, đối phó với 3K, không phải là không có biện pháp. Em muốn nghe không. Chu Hân Mính vừa nghe liền hỏi: - Anh có biện pháp? - Đương nhiên là có! Diệp Lăng Phi nói. - Em còn nhớ anh nói với em về nhà máy sàn xuất thực phẩm kia không ? Chu Hân Mính không giãi thích được hôi: - Nhà máy thực phẩm đó và 3K có quan hệ gì? Diệp Lăng Phi cười nói: - Vậy không nhất định, nói không chừng có quan hệ đó, theo anh nhà máy thực phẩm kia rất khả nghi... Nếu như em có thời gian chú ý đến nhà máy thực phẩm kia đảm bảo thu hoạch của em sẽ không ít, về phần chuyện tên sát thủ kia. Anh có thể chắc chắn với em. Cho dù em bắt được sát thủ cũng không thế đối phó với Sở Thiếu Lăng. Kỳ thực anh lại có một chủ ý không tệ, tuy rằng tên sát thù kia đã chết. Thế nhưng em có thể làm thế này, lần này Phũ Đầu Bang chết không ít đầu lĩnh. Nếu như ngày mai em phái người mời long đầu Tiêu Triêu Dương của Phũ Đầu Bang đến đội cành sát hình sự, cố ý đem tin tức có liên quan đến tên sát thủ kia tiết lộ cho Tiêu Triêu Dương. Thì dù em không động thủ. Tiêu Triêu Dương cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó Sở Thiếu Lăng. Có một số việc cách làm của những lão đại này thường so với cành sát các em càng có hiệu quả. Chu Hân Mính vừa nghe bĩu môi nói: - Nếu cứ như vậy Thành phố Vọng Hải sẽ loạn mất. - Hân Mính, em rất ngốc! Diệp Lăng Phi cười nói. - Dù sao đều là người của xã hội đen. Thêm hay bớt một tên cũng chẳng quan trọng. Càng loạn càng tốt. Như vậy em liền có cơ hội đối phó hắc bang. Tin tường anh. Em làm như vậy đảm bảo sẽ có hiệu quà rất tốt. À. Thuận tiện đem chuyện nhà máy thực phẩm kia tiết lộ cho Tiêu Triêu Dương. Theo phán đoán của anh. Tiêu Triêu Dương nhất định sẽ phái người đến chỗ đó làm loạn. Sau đó em có thể thuận lý thành chương phái người tới điều tra một chút. Chu Hân Mính cắn môi. Trầm ngâm... Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trò chuyện mục đích đơn giản là muốn cho Chu Hân Mính có thể tìm được biện pháp đối phó 3K. Chỉ là khi Chu Hân Mính trầm mặc không nói. Diệp Lăng Phi nhất thời cũng không rõ ràng rốt cuộc trong lòng Chu Hân Mính nghĩ thế nào. Naày hôm sau. Diệp Lăng Phi quyết định đến công ty bảo hiểm Dân An, mấy ngày nay hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Trong lúc nhất thời cũng không có thời gian để ý tới công ty bảo hiếm Dân An. Thật vất và giải quyết chuyện tên sát thủ kia. Diệp Lăng Phi cũng có tâm tình đến công ty bảo hiểm Dân An làm. Vừa đi vào công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi liền cám giác bầu không khí ở đây có chút không bình thường. Chỉ thấy ở cửa toàn nhà có không ít lẵng hoa. Còn có một quảng cáo. Trên đó viết hoan nghênh lãnh đạo XXX đến thị sát. Diệp Lăng Phi không hiểu sao đang yên lành lại làm ra mấy thứ này. Chẳng lẽ là có lãnh đạo nào muốn tới thị sát? Diệp Lăng Phi mới vừa đi tới thang máy. Phương Linh liền vội vã đuổi theo. - Diệp Lăng Phi. Chờ tôi! Phương Linh gọi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nghiêng đầu. Thấy Phương Linh mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là váy ngắn màu lam thở hổn hển chạy đến. - Phương Linh. Cô làm gì vậy! Diệp Lăng Phi cười hôi. - Haiz. Có biện pháp gì nữa, hôm nay kẹt xe, ở cầu Hoàng Hà bị tắc hơn ba mươi phút. Tôi phải thuê xe mới tới được. Phương Linh nói. - Nếu như không phải có lãnh đạo qua đây thị sát. Tôi cũng không định tới. Dù sao giám đốc bộ phận chúng ta Vu Uy hôm nay cũng không tới. Sợ cái gì. - Vu Uy không đến? Diệp Lăng Phi kỳ quái hôi - Sao cô biết hôm nay hắn không đến! - Anh không biết? Phương Linh hôi rồi bỗng nhiên cười nói: - Anh xem trí nhớ tôi kém quá, mấy ngày nay anh cũng không đến đương nhiên không biết công ty sinh chuyện. Đi. Chúng ta lên lầu rồi hãy nói. Diệp Lăng Phi gật đầu. Hắn cám giác được mình không tới hai ngày. Nhất định xảy ra không ít chuyện. Diệp Lăng Phi và Phương Linh lên thang máy đi tới phòng bọn họ. Vừa đi ra khỏi thang máy. Phương Linh liền kéo Diệp Lăng Phi nhó giọng nói: - Tôi nói cho anh, chuyện này liên quan đến Tạc Thiên rất náo nhiệt đó. Anh biết Trần Thiến là bạn gái hắn chứ! - Ừ! Diệp Lăng Phi gật đầu, nói: - Xem như có chút ấn tượng. Phương Linh nhìn xung quanh, thấy không có người quen. Nàng thấp giọng nói: - Tạc Thiên kia đến phòng chúng ta đánh Vu Uy! - Cái gì? Diệp Lăng Phi sừng sốt. Hắn nhìn Phương Linh. Cho rằng nghe lầm. Hôi: - Không thể nào! Cô nói bạn trai Trần Thiến đến công ty chúng ta đánh Vu Uy. Đây quá kỳ cục rồi. Phương Linh thấp giọng nói: - Ai biết, nói chung hôm qua Trần Thiến bị bạn trai nàng cứng rắn lôi đến công ty. Nhìn bộ dáng Trần Thiến kia. Giống như bị bạn trai cô ta đánh. Không nghĩ tới khi bạn trai Trần Thiến nổi giận cũng thật sự dọa người. Ngay tại phòng chúng ta đánh Vu Uy. - Vì sao vậy! Diệp Lăng Phi nói. - Chẳng lẽ là Vu Uy làm chuyện gì có lỗi với người ta? - Anh đoán đúng rồi! Phương Linh cười nói. - Bạn trai Trần Thiến hoài nghi Vu Uy và Trần Thiến có quan hệ mập mờ, Nhưng tôi thấy cũng có khả năng đó. Anh xem Vu Uy háo sắc vậy. Làm sao có thể buông tha Trần Thiến chứ. Không nên quên. Lần trước đã nhìn thấy Vu Uy và Trần Thiến đi ra từ trong nhà hàng. Tuy Trần Thiến nói là Vu Uy đưa cô ấy đi gặp khách hàng. Nhưng hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì. Ai rõ ràng chứ, nói chung lần này có trò hay để xem. Tôi nghe nói Vu Uy đã mời luật sư, định tố cáo bạn trai Trần Thiến. Phương Linh nói tới chỗ này. Lại cười trên sự đau khổ của người khác nói: - Anh phải nhìn biểu tình của Giang Nguyệt Văn khi thấy Tạc Thiên cơ. Đẹp chết mất. Bây giờ tôi vừa nghĩ đến vẻ mật Giang Nguyệt Văn. Nằm mơ cũng thấy buồn cười. Đáng đời. Ai bảo cô ta thích làm tình nhân người khác chứ. Lần này thì trợn trắng mắt rồi! Diệp Lăng Phi nghe Phương Linh nói. Hắn hơi sật đầu, nói: - Phương Linh, bây giờ nhìn cô có chút hà hê nhi. Như vậy cũng không tốt, nói thế nào mọi người đều là đồng nghiệp. Làm như cô vậy rõ ràng không tốt lắm. Tôi thấy Giang Nguyệt Văn kia cũng đáng thương. Cô nghĩ xem, cô ấy còn trẻ liền mang trên lưng một cái danh tình nhân của người khác. Ngẫm lại cũng thật đáng thương. - Cô ta? Thôi đi. Lúc trước tôi đã cành cáo Giang Nguyệt Văn. Hết lần này tới lần khác người kia không thèm nghe. Vì chuyện này còn mắng tôi. Anh nói tôi có nên thương cám cô ta không. Vừa nhắc tới tôi lại giận. Tôi và cô ấy là đồng học. Ban đầu cô ấy còn tốt. Nhưng giờ thì sao. Coi ý tốt của tôi trở thành lòng lang dạ thú... Không nói nữa. Không nói nữa. Vừa nhắc tới liền khó chịu! Diệp Lăng Phi vừa nghe Phương Linh nói vậy. Liền đoán rằng trước kia Giang Nguyệt Văn và Phương Linh quan hệ rất tốt. Cũng bởi vì Vu Uy. Hai người mới cãi nhau. Bây giờ thành như vậy. Đương nhiên, chuyện này đều là quan hệ giữa Phương Linh và Giang Nguyệt Văn. Diệp Lăng Phi căn bàn không quản được. Diệp Lăng Phi nở nụ cười, vỗ vai Phương Linh nói: - Được rồi. Được rồi. Không nói. Chúng ta nhanh đi vào phòng làm việc đi. Phương Linh gật đầu. Nàng vừa định đi cùng Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc. Liền thấy Trần Thiến đi ra từ trong thang máy. Trần Thiến cầm trong tay một cái túi xách. Hôm nay nàng lại đeo một chiếc kính. Phương Linh vừa nhìn thấy Trần Thiến. Ảm thầm kéo áo Diệp Lăng Phi. Thấp giọng nói: - Nhìn thấy không. Tôi thấy nha đầu kia nhất định bị bạn trai cô ta đánh. Nếu như anh không tin. Chúng ta đánh cuộc. Cô ta nhất định không dám tháo kính xuống. - Trần Thiến dù sao cũng là đồng nghiệp của chúng ta. Sao cô có thể như vậy chứ! Diệp Lăng Phi nói. Phương Linh bĩu môi, nói: - Tôi làm sao. Còn không phải là bị xã hội này ép sao. Cô sái giống như thế tôi thấy nhiều rồi. Không có một chút đồng tình nào. Tôi coi thường những cô gái vì tiền mà bán thân này. Quả thực chính là ném hết mặt mũi của con gái chúng ta. Con gái chúng tôi cũng là người, vì tiền mà bán thân, bị trở thành đồ chơi của nam nhân. Lẽ nào các cô ấy không có tự tôn sao? Phương Linh nói vậy quà thật cũng có chút đạo lý. Lăng Phi không ngừng gật đầu. Bất quá. Diệp Lăng Phi vẫn còn hào tâm nhắc nhở: - Phương Linh. Hay là chuyện cũng không như cô tưởng tượng. Được rồi. Tôi thấy nếu mọi người là đồng nghiệp. Có một số việc có thể giúp cần phải giúp. Diệp Lăng Phi nói rồi đi về phía Trần Thiến. Trần Thiến đang muốn đi vào phòng làm việc. Thấy Diệp Lăng Phi đi tới. Nàng dừng bước lại. Hơi cúi đầu chào hỏi: - Good momina! - Ừm. Good momina! Diệp Lăng Phi nói. - Trần Thiến. Có thời gian không. Tôi muốn nói chuyện với cô? - Nói chuyện với tôi? Trần Thiến sửng sốt. Nhưng lập tức nàng ôn nhu nói: - Được! Phương Linh nhìn Diệp Lăng Phi và Trần Thiến không đi về phía phòng làm việc. Mà là đi về phía đầu kia hàng lang. Bĩu môi, nói: - Tôi xem anh cũng không phải tốt đẹp gì. Có khi anh lại để ý đến người ta. Phương Linh nói tới chỗ này. Bỗng nhiên lại nhíu mày. Lầm bẩm nói: - Lẽ nào mình thật sự không nên như vậy với Giang Nguyệt Văn, nói không chừng Giang Nguyệt Văn thật sự có nỗi khổ.