[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 679 : Rốt cuộc cô là ai.
Ngày đăng: 02:08 28/08/19
Câu hỏi của Lý Khả Hân khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy khó trả lời, hắn không biết đáp lại làm sao, nếu nói có thì lại sợ Lý Khả Hân trách mình hoa tâm có nhiều phụ nữ, nếu nói không thì với sự thông minh của Lý Khả Hân cũng có thế đoán ra vài phần, như vậy có khi còn tệ hơn. Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đánh cuộc một phen, đặt cửa nói thật vậy. Vì thế Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Khả Hân, em cũng biết mà, quan hệ giữa anh và Hiểu Uyển rất tốt, ừm, nói thật anh rất thích Hiểu Uyển.
Lý Khả Hân hai tay dính đầy bọt xà phòng, nghe Diệp Lăng Phi nói thế liền không giặt tiếp nữa, giương mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Câu hỏi của em là có phải anh đã phát sinh quan hệ với Hiều Uyển không, em chỉ muốn nghe câu trả lời thật lòng.
- Đúng là bọn anh đà có quan hệ với nhau!
Diệp Lăng Phi ra vẻ không ngại bất cứ sự trừng phạt nào, nói như đinh đóng cột:
- Anh và Hiểu Uyển đã thân mật với nhau, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện trong ngày một ngày hai.
Lý Khả Hân nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi liền bật cười, vươn bàn tay còn dính bọt vuốt ve gương mặt Diệp Lăng Phi, vui vẻ nói:
- Anh làm sao vậy, chả lẽ anh sợ em ăn anh à?
- Khả Hân, em không giận sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vì sao em phải tức giận?
Lý Khả Hân hỏi ngược lại:
- Anh sợ em....
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi rụt rè như vậy, liền cười nói:
- Thật ra em đã sớm biết chuyện này rồi, anh cho là nha đầu ngốc nghếch như Hiểu Uyển biết giừ bí mật sao, em ấy đã nói về mối quan hệ với anh cho em, à, còn cả cô bé tên Đình Đình nữa. Anh không biết tối hồm đó bọn em nói chuyện phiếm. Hiểu Uyền đã khai báo tuốt tuột hết rồi. Anh ngốc lắm, anh nghĩ em hi lý hồ đồ(mơ màng, không hiểu rõ) trao thân cho anh sao, em không ngây thơ như cô bé Hiểu Uyển kia đâu. Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, thời buồi bây giờ vợ chồng kết hồn hoàn toàn có thể ly hồn dề đàng, vì vậy em mới không muốn tranh giành gì với những người phụ nữ của anh, bản thân thấy vui vẻ là được rồi.
Diệp Lăng Phi nghe vậy lập tức cười toe toét, ngồi xuống bên cạnh Lý Khả Hân, hơi huých vai cô hỏi:
- Em đã biết hết rồi còn hỏi anh làm gì?
- Để xem anh có chịu nói thật không!
Lý Khả Hân đáp.
- Em không muốn anh lừa em, nếu lúc nãy anh nói dối thì em sẽ không để ý đến nữa.
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm kêu may mắn, nếu vừa rồi mình giấu diếm không nói ra thì chắc bây giờ không còn cơ hội thân mật với Lý Khả Hân nữa. Nghĩ tới đây. Diệp Lăng Phi lập tức ôm eo Lý Khả Hân; tay phải bắt đầu không thành thật vuốt ve bộ ngực qua lớp áo lót trắng, lại ghé môi định hôn Lý Khả Hân. Lý Khả Hân vội vàng đẩy hắn ra, nói:
- Anh đừng đùa nữa để yên cho em giặt nốt đã. Anh xem chuyện tốt mà anh làm đây này, nếu để cha mẹ em nhìn thấy không mắng em một trận nên thân mới lạ đó. Thôi thôi, anh đừng làm loạn nữa, yên lặng ngồi một chỗ đi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, rất ngoan ngoãn ngồi nhìn Lý Khả Hân giặt ga giường. Thấy Lý Khả Hân giặt giũ rất vất vả, Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi:
- Khả Hân, nhà em không có máy giặt sao, giặt tay làm gì cho mệt?
- Máy giặt nhà em mới bị hỏng còn chưa kịp sửa!
Lý Khả Hân đáp.
- Mấy hôm nay em bận quá mà cha mẹ em cũng không có thời gian, chờ hai ngày nữa em sẽ tìm người sửa lại.
- Em mua cái máy mới mà dùng!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bồng nhiên cười nói:
- Khả Hân à, tiền bồi thường lần này cũng không ít, anh nghĩ chỉ bằng em lấy tiền đó mua một căn hộ mới, sau đó mua thêm mấy đồ gia dụng nữa.
- Không được, tiền này là để trùng tu quán cà phê Mộng Viên, không thể tùy tiện tiêu xài! Quán cà phê của chúng ta còn chưa sửa sang lại, chắc phải cần hơn 10 vạn tệ mới đủ, em mà đụng đến số tiền này thì lấy gì đề mở lại quán cà phê?
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân không đồng ý dùng số tiền đó đề mua nhà hắn đành xuống nước:
- Được rồi, không lấy tiền ấy mua nhà cũng được, để hôm khác anh sẽ mua một căn hộ cho em.
- Thôi bỏ đi, em cũng không muốn thấy cảnh “Kim Óc Tàng Kiều” (nhà đẹp có người đẹp) đâu!
Lý Khả Hân bĩu môi nói:
- Em không đề anh mua nhà cho em đâu, là thế khác nào anh đang bao nuôi em. Em đã tính toán cả rồi, bây giờ việc buôn bán của quán cà phê khá thuận lợi, nếu như sửa sang lại quán cà phê bị cháy, một năm có thề kiếm được 20 vạn, trừ đi tiền thuê nhân công điện nước và mấy chỉ phí phụ cũng lãi hơn 10 vạn, đến lúc đó hai chúng ta chia đôi. Dù sao anh cũng là ông chủ, em giừ lại cho mình một nửa, cứ tiếp tục như vậy thì em có thề tiết kiệm được một khoản tiền sau đó sẽ trả hết nợ cho anh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Khả Hân à, sao em ại phân tách rõ ràng vậy, làm như anh là người ngoài không bằng. Nhưng mà em thật sự nghèo sao?
- Tất nhiên là thế rồi, em đâu có nhiều tiền như anh, đúng là kẻ có tiền chẳng quan tâm đến sự nghèo khổ của người khác!
- Không phải như vậy, anh nhớ tiểu tử Dã Thú từng tặng em một lễ vật, em mang món đồ chơi đấy bán đi đảm bảo đủ tiền cho em mua mấy cái nhà!
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới viên kim cương máu kia, bĩu môi nói:
- Em muốn bán nhưng chắc gì đã có ai mua chứ.
- Hóa ra là vấn đề này!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Món đồ chơi này có thể bán đấu giá, thương nhân buôn bán châu báu trên thế giới đàm báo sẽ chạy đến, em cứ ra giá dưới 10 triệu đôla Mỹ nhất định không bán. Giá một khối kim cương máu cờ nhỏ cùng phải trên mấy chục triệu đô la, nhưng như vậy thì cũng khó gặp được người mua vì vậy em cử lấy mốc 10 triệu đô đề đấu giá.
Lý Khả Hân trợn trừng hai mắt, nói:
- Để em suy nghĩ đã!
- Vậy em cứ từ từ mà suy nghĩ đi, tóm lại anh chỉ hướng dẫn em vậy thôi, còn việc bán hay không thì tùy thuộc quyết định của em!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, liền tiến lại gần, thấp giọng hỏi:
- Khả Hân, nơi đó của em còn đau không?
- Xấu xa, không nói cho anh!
- Em không chịu nói thì chả lẽ anh không biết tự mình kiểm tra sao?
Dục hỏa của Diệp Lăng Phi lại bốc cao, nhìn thân thể kiều diềm ở trước mặt trong lòng không khỏi dâng lên dục vọng muốn chiếm hữu. Diệp Lăng Phi lại mượn cớ muốn nhìn hạ thân của cô, sau đó liên tục nói lời ngon ngọt để lừa gạt dụ dỗ, nhanh chóng bế Lý Khả Hân vào phòng ngủ, không lâu sau trong phòng lại vang lên những tiếng rên mất hồn của cô.
Tần Dao đi ra khỏi quán cà phê Mộng Viên, cô đứng ở quảng trường phía trước trung tâm bách hóa Việt Dương, nhìn những đôi trai gái tấp nập ra vào cửa hàng bách hóa, nhất thời Tần Dao không biết mình nên đi đâu. Đêm qua, khi Lâm Tuyết nói chuyện với Tần Dao đã bộc lộ ra mục đích thực sự của cô ta, đó là để Tần Dao đi quyến rũ Từ Hàn Vệ.
Lâm Tuyết lấy quan điểm của người từng trải khuyên bảo Tần Dao thực hiện vụ giao dịch thân thể này để có được cuộc sống xa hoa sung sướng. Tần Dao hiểu ngày mình đi theo Lâm Tuyết thì sẽ phải bước chân lên con đường này, nhưng Tần Dao vẫn thấy không cam lòng, cô không muốn cuộc đời mình bị hủy hoại dể dàng trong tay một tên dê cụ như vậy. Tần Dao vốn định trò chuyện với Lý Khả Hân về chuyện phiền muộn này nhưng đúng hôm nay Diệp Lăng Phi lại đến quán cà phê. Tình cảm của Tần Dao đối với Diệp Lăng Phi cực kỳ phức tạp cho nên cô không biết nên đối mặt với Diệp Lăng Phi như thế nào, chờ hai người Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân rời đi. Tần Dao mới ra khỏi quán.
Tần Dao không biết mình muốn đi đâu, cô ngẩn ngơ, bước trên vỉa hè mà tâm hồn như đề trên mây. Tần Dao cứ thế đi tới ngã tư đường, trong lúc đang chờ đèn xanh thì một chiếc Audi màu đen bồng đồ ngay bên cạnh, ngay lặp tức cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống bắt Tần Dao lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Tần Dao ngồi kẹp giữa hai người đàn ông, cô hỏi, giọng run run vì hoảng sợ:
- Các ông, các ông muốn làm gì?
- Không cần phải hỏi, đến rồi sẽ biết!
Người đàn ông bên trái quát lên. Tần Dao giật mình kinh sợ không dám nói gì thêm nữa.
Chiếc xe quanh quẩn trong nội thành hơn mười phút, sau đó chạy ra đường cao tốc đi về phía nam. Tần Dao cảm thấy bất an, không biết những người này muốn dẫn mình đến đâu. Độ 15 phút sau, chiếc Audi xa chạy đến trước một căn biệt thự nằm cạnh biển.
- Xuống xe đi!
Một người đàn ông quát.
Tần Dao không dám lề mề, ngoan ngoãn xuống xe đi theo hai người đàn ông vào biệt thự.
- Bà chủ, người đã được đưa tới!
Hai người đàn ông dẫn Tần Dao đến vườn hoa phía sau của biệt thự, thấy ở chỗ chòi nghi ngơi có một người phụ nữ phong tình vạn chủng. Tần Dao không hề quen biết người phụ nữ này, chỉ thấy cô ta khoát tay với hai gã đàn ông:
- Các ngươi lui đi!
-Rõ!
Hai người đàn ông quay người bỏ đi.
Ở đây chỉ còn lại Tần Dao và người phụ nữ kia, người phụ nữ nhìn bộ dáng của Tần Dao, cười nói:
- Tần Dao đúng không, xin lỗi vì thủ hạ của tôi đã làm cô sợ hãi, đến đây ngồi đi!
Tần Dao đứng im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn người phụ nữ tỏ vẻ kinh hoảng sợ hãi, cất tiếng hỏi:
- Cô là ai, vì sao lại muốn dẫn tôi đến đây?
Người phụ nữ bật cười, cũng không trả lời Tần Dao mà bắt chuyện:
- Tần Dao, cô cứ ngồi xuống đi đã. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.
Tần Dao do dự một lát rồi đi tới ngồi đối diện với người phụ nữ kia, ánh mắt thủy chung không rời khỏi gương mặt người phụ nữ. Cô ta mặc áo ngủ rộng thùng thình, nơi cổ áo để lộ rành sâu giữa cặp tuyết lê trong tay là một chén rượu vang. Thấy Tần Dao chăm chú nhìn mình, người đàn bà mim cười, nói:
- Ấy chết, cô xem tôi có đãng trí không chứ, lại quên rót rượu cho cô. Thế nào, cô uống một chén nhé, rượu vang quý ủ từ năm 1983, theo giá thị trường phải 3000 đô la Mỹ đó!
Người phụ nữ vừa nói vừa rót rượu. Tần Dao cuống quýt từ chối:
- Tôi không uống rượu!
- Không uống rượu à?
Người phụ nữ cười.
- Cái này đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ Lâm Tuyết không huấn luyện cô uống rượu sao?
Tần Dao càng thêm kinh ngạc, người phụ nữ này sao lại biết Lâm Tuyết, cô lấy hết dũng khí, hỏi:
- Rốt cuộc cô là ai, vì sao lại muốn đưa tôi đến nơi này?
- Tôi tên là Mễ Tuyết, về phần vì sao tôi muốn cô tới đây, tôi chỉ có thể nói, tôi thích phong cảnh ở đây!