[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 752 : Sợ gì đến nấy
Ngày đăng: 02:09 28/08/19
Tần Thiên vội vàng mở cửa, Tần Dao lúc này sắc mặt trắng bệt, cô vốn không muốn đi, nhưng mà, bây giờ cho dù không muốn đi, cô ta cũng phải đi.
Tiểu Thất là một chàng trai khoảng hăm bốn hăm lăm tuổi, bề ngoài rất lịch sự, trên mặt có nụ cười nhạt. Y xuất hiện trước cửa nhà Tần Dao, y không hề đi vào trong phòng.
- Tần tiểu thư, xe đã ở dưới lầu, mời cô lên xe!
Tần Dao cắn chặt môi, cô lầm bầm:
- Bên công ty tôi vẫn còn chút việc, tôi muốn xử lý xong việc ở công ty trước, rồi qua đó!
- Tần tiểu thư, chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi đến đón cô!
Tiểu Thất duy trì nụ cười nhạt, nói:
- Đừng làm tôi khó xử!
Tần Dao theo Tiểu Thất xuống lầu, dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen, Tần Dao vừa rồi lái xe về nhà, chiếc xe màu đen này đã dừng ở đây, Tần Dao lúc đó chỉ lo đến Tần Thiên, không hề lưu ý chiếc xe này, bây giờ nghĩ lại, có thể chiếc xe này đã đợi ở đây từ sớm. Tần Dao cảng nghĩ cảng thấy sợ, trong lòng cô ta đột nhiên có một dự cảm không tốt, cứ như bản thân một đi không trở lại.
Tiểu Thất lái xe chở Tần Dao đến biệt thự gần bờ biển, khi xe dừng trong sân, Dương Tử mặc áo sơ mi màu vàng, đang dạo trong sân, nhìn thấy Tần Dao xuống xe, y cười ha ha nhìn tới, miệng cười nói:
- Tần tiểu thư, gần đây sao rồi!
Tần Dao vừa nhìn thấy Dương Tử, cô liền lo lắng, cố gắng để giọng nói của mình nghe ra rất bĩnh tĩnh, nói:
- vẫn tốt, chỉ là hơi bận!
- Bận rộn, bây giờ cô là minh tinh của công chúng, sao có thể không bận!
Dương Tử nói.
- Dương tiên sinh. Anh gọi tôi qua đây có chuyện gì. Công ty tôi còn có việc. Còn phải trở về xử lý!
Trong lòng Tần Dao bắt đầu bất an. Lúc này cảm thấy số phận của bản thân không còn do cô ta nắm bắt. Hoàn toàn bị nắm giữ trong tay Dương Tử.
- Thật ra cũng không có gì. Chỉ là hạng mục vận chuyển bách hóa An Thạnh cô vẫn chưa tuyên bố. Có phải kéo thời gian hơi dài hay không!
Dương Tử nói.
- Tôi chính là muốn hỏi. Khoảng khi nào cô tuyên bố tin tức này?
- A. Dương tiên sinh muốn hỏi chuyện này. Hai ngày nay tôi chính là bận chuyện này. Tôi tính ngày mai tuyên bố!
Tần Dao nói.
- Hôm nay tôi còn muốn thông báo phóng viên!
- Ổ. Tần tiểu thư biết như vậy thì tốt. Con người tôi có chút nôn nóng. Thấy cô luôn không có động tĩnh gì, xem ra tôi đa nghi rồi. Được thôi, cô trở về mau chóng chuẩn bị chuyện này!
Khi Tần Dao nghe Dương Tử nói câu này, trái tim lo lắng của cô mới có thể bò xuống, vôi vàng gật đầu. Đồng ý nói:
- Tôi lập tức làm!
- Tiểu Thất. Đưa Tần tiểu thư về!
Dương Tử gọi Tiểu Thất.
Đợi Tần Dao lên xe, rời khỏi biệt thự, cô ta thở một hơi dài. Xem ra là bản thân đa nghi rồi, Tần Thiên hôm qua thật sự đi tìm bạn gái nó.
Tần Dao vừa rời khỏi thì miệng của Dương Tử hiện ra nụ cười lạnh. Hắn vừa quay lưng, thì thấy Mễ Tuyết đang đi tới. Dương Tử hơi xoay đầu, Mễ Tuyết đi tới hỏi:
- Sao vậy Dương Tử ?
- Có thể đêm qua bị tên tiểu tử đó đánh thức, sau khi xoay cổ cảm thấy cổ không thoải mái!
Dương Tử nói.
Mễ Tuyết nhìn chiếc xe rời khỏi, không hiểu nói:
- Rốt cuộc là anh có dự tính gì, sếp sắp trở về rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, anh và tôi cũng không gánh nổi, anh nên cẩn thận, cô gái này tôi luôn không yên tâm, chỉ sợ cô ta bán đứng chúng ta!
- Cô yên tâm, trong lòng tôi đă có tính toán!
Dương Tử cười nói.
- Cô bây giờ cứ nghĩ nên làm thế nào lôi kéo mấy người quan chức chính phủ, bảo vệ tàu xe cho sếp!
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình ba người gần tối mới rời khỏi biệt thự, cả ngày nay đều ở trong biệt thự quậy điên, Diệp Lăng Phi đúng là tận hưởng diễm phúc, trên đường lái xe đi quán rượu Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng khiến người ta ***. Trên mặt Diệp Lăng Phi vẫn luôn có nụ cười **. Đường Hiểu Uyển ngồi ở ghế sau thúc thúc Vu Đình Đình ngồi kế bên, khẽ nói:
- Đình Đình, em xem mặt của Diệp đại ca, thật là đáng ghét, hai người chúng ta tìm cơ hội trả thù Diệp đại ca, em thấy sao?
Vu Đình Đình ừ một tiếng, cho đến giờ, Vu Đình Đình vẫn còn chút không thích nghi với chuyện hoang đường trong biệt thự ngày hôm nay, vừa nghĩ đến hành vi hoang đường đó, cô liền cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập thình thịch.
Vu Đình Đình sinh ra trong gia đình phần tử tri thức, ba mẹ của cô là giáo viên, từ nhỏ đến lớn cô đều là một đứa con rất ngoan. Trước khi gặp Diệp Lăng Phi, cô thậm chí còn chưa từng cặp bồ, trong con người của cô, còn tồn đọng tư tưởng bảo thủ. Nhưng mà, từ một cô gái ngượng ngùng, sống nội tâm nhưng lại yêu điên cuồng Diệp Lăng Phi, yêu đến nỗi cô mất đi cái tôi. Cô chỉ khi bĩnh tĩnh lại, mới suy nghĩ đến chuyện giữa cô và Diệp Lăng Phi.
Chuyện hôm nay xảy ra trong biệt thự, là trước đây cô không hề dám tưởng tượng, tuy nói cô được biết chị Hiểu Uyển và cô ta đều có quan hệ với Diệp Lăng Phi, trong lòng liền nghĩ đến cảnh tượng hoang đường hôm nay trong biệt thự, nhưng mà, khi thật sự xảy ra, cô nhất thời không thể thích nghi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, cắn chặt môi, không nghĩ thông như Đường Hiểu Uyển. Thật ra, Đường Hiểu Uyển không phải là một cô gái dễ dãi, hoàn cảnh sinh trưởng của cô và Vu Đình Đình giống nhau, cũng là lớn lên trong một gia đình quản giáo hơi nghiêm, nhưng mà, so với Vu Đình Đình, cô ta sớm bước vào xã hội tiếp xúc nhiều hơn so với Vu Đình Đình, huống chi, cô luôn đối đãi với Vu Đình Đình như em gái của mình.
Tình cảm mà Đường Hiểu Uyển đối với Vu Đình Đình một mặt là vì quan hệ của Diệp Lăng Phi, mặt khác, Vu Đình Đĩnh quả thật là một cô bé được người khác yêu thích, hiểu tâm ý người khác, lại rất ngoan hiền. Đường Hiểu Uyển luôn được người ta đối đãi như một cô bé, không dễ dàng gì có người gọi cô là chị, trong lòng cô có một cảm giác, giống như cuối cùng có người chịu gọi bản thân là chị mà vui vẻ, tình cảm cô dành cho Vu Đình Đĩnh rất phức tạp, thậm chí là vượt qua em ruột binh thường,
ngay cả cô cũng không hiểu tình cảm trong lòng của cô dành cho Vu Đĩnh Đình là tình cảm gì, nói chung, đó là một dạng tình cảm rất thân, rất thân.
Đường Hiểu Uyển sớm nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, trong lòng đã có chuẩn bị, phản ứng của cô mạnh hơn Vu Đình Đình nhiều. Cô ở trên xe nói thì thầm với Vu Đình Đình, thương lượng đợi đến quán rượu làm thế nào báo thù Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình thì thầm ở sau lưng, cười nói:
- Anh nói hai em ở đó thì thầm gì đó, không lẽ có bí mật gì sợ anh nghe được?
- Đương nhiên rồi, bọn em đang nói chuyện mà con gái mới hiểu!
Đường Hiểu Uyển nhếch môi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, Hiểu Uyển, em cũng biết chơi trò này với anh, ừ, đợi đến quán rượu, xem anh làm thế nào giáo huấn cô bé không nghe lời như em.
Đường Hiểu Uyển không phục nói:
- Em mới không sợ anh, em đến chỗ chị Khả Hân, em sẽ nói với chị Khả Hân rằng anh bắt nạt em và Đình Đình, để chị Khả Hân giúp chúng em giáo huấn anh!
Diệp Lăng Phi cười to nói:
- Tiểu nha đầu, còn biết tìm người giúp đỡ, vậy chúng ta đợi đến quán rượu xem xem, không tin anh không thu thập được em, cùng lắm thì anh không thu thập em ở chỗ Khả Hân, đợi về đến biệt thự, xem anh có làm cho em muốn sống muốn chết hay không!
- A, Diệp đại ca, anh uy hiếp em, em mách chị Khả Hân, cùng lắm em gọi chị ấy cùng về biệt thự với em!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói muốn gọi Lý Khả Hân đến biệt thự thì há miệng ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu như Khả Hân cũng đến, tôi thật nuốt không trôi mấy cô mỹ nữ, cũng chỉ nghĩ nghĩ thôi được rồi!
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi không lên tiếng, chỉ là há miệng, tưởng rằng lời nói của mình làm cho Diệp Lăng Phi sợ, cô ta ha ha cười nói:
- Diệp đại ca, sợ rồi sao!
Diệp Lăng Phi không nói tiếp với Đường Hiểu Uyển, chỉ lái xe.
Buổi tối người trong quán rượu Lý Khả Hân cũng không ít, hơn một nửa là học sinh gần đó, Lý Khả Hân lúc đầu chính là thích trường học xung quanh, có không ít khách hàng là học sinh. Lý Khả Hân tỉ mỉ suy nghĩ qua, học sinh đại học và học sinh trung học không giống nhau, học sinh trung học nhiệm vụ nặng nề, cả ngày chỉ nghĩ đến thi đại học, trung học ngay cả yêu đương cũng không dám. Nhưng mà, học sinh trung học một khi thi đậu đại học, trở thành học sinh đại học thì hoàn toàn khác với học sinh trung học.
Lúc đầu rất nhiều học sinh trung học chỉ vì câu khẩu hiệu vô cùng hấp dẫn “đại học là thiên đường”, nên cố gắng hết sức để thi lên đại học, một khi bước vào đại học, phần lớn học sinh đại học sẽ nghĩ làm thế nào bù lại 3 năm trung học cực khổ.
Yêu đương trong đại học là chuyện rất bình thường, không ai quản thúc.
Lý Khả Hân chính là thích thị trường đầy tiềm lực của học sinh đại học, mới mở quán rượu ờ gần trường học, cô nghĩ rằng chỉ cần trong trường có học sinh đại học chịu qua đây chơi, đương nhiên sẽ thu hút càng nhiều những người đàn ông trên xã hội thích săn đuổi gái đẹp đến đây, cho nên, cô tuyên truyền bên ngoài, chỉ cần có học sinh nữ đến quán rượu, toàn bộ miễn vé cửa. Hơn nữa, học sinh nữ đến tiêu phí, toàn bộ giảm 20%.