[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 860 : Ánh mắt nồng cháy

Ngày đăng: 02:10 28/08/19

Ánh trăng chiếu vào mặt hai người. Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi cứ thế chăm chú nhìn đối phương, ngay lúc này, thời gian dường như ngừng lại. Bành Hiểu Lộ trước giờ chưa hề gần gũi thế này với Diệp Lăng Phi, càng không thể tưởng tượng được có ngày cô lại chăm chú nhìn một người đàn ông như thế này, cô có thể nhìn thấy sự quan tâm của Diệp Lăng Phi dành cho cô qua ánh mắt Diệp Lăng Phi, sự quan tâm đó đem lại cảm giác ấm áp cho Bành Hiểu Lộ. Không cần biết một cô gái kiên cường tới mức nào, cô ấy cũng đều có trái tim mềm yếu. Có người từng nói, phụ nữ là loài động vật cảm tính, cái gì gọi là cảm tính, chính là trong lúc nào đó, bọn họ có thể phát hiện ra điều gì đó mà trước giờ họ chưa từng phát hiện thấy, đây chính là cảm tính. Nhất là sau một chuyện khắc cốt ghi tâm, phụ nữ thường mất đi lý trí, chỉ biết để cảm tính dâng trào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lại lưu truyền câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, rất nhiều người phụ nữ sau khi được một người đàn ông cứu xong, liền phát ra một lý tính mù quáng, nảy sinh cảm tính căn bản không phải là lý trí. Ngay chính lúc nãy, Diệp Lăng Phi bất chấp tất cả cứu Bành Hiểu Lộ đã khiến Bành Hiểu Lộ khắc ghi vào trong lòng một cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có đối với Diệp Lăng Phi, rất nhiều người đàn ông luôn miệng nói sẽ dâng hiến mạng sống mình vì người phụ nữ, nhưng trên thực tế, chỉ có hành động thực tế mới có thể đả động được con tim của người phụ nữ, không còn nghi ngờ gì cả, con tim của Bành Hiểu Lộ đã bị hành động lúc nãy của Diệp Lăng Phi chinh phục. Nếu nói Bành Hiểu Lộ sau khi trải qua chuyện này xong, một chút cảm giác đối với Diệp Lăng Phi cũng không có, thế thì cô không phải là phụ nữ nữa rồi, cô phải là động vật máu lạnh mới đúng. Ánh mắt Bành Hiểu Lộ chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi, trong đầu có trống rỗng, còn Diệp Lăng Phi cũng chưa bao giờ chăm chú nhìn Bành Hiểu Lộ như thế này. Diệp Lăng Phi có thể thấy sự hoảng loạn trong mắt Bành Hiểu Lộ, bên ngoài tuy rất kiên cường, song bên trong Bành Hiểu Lộ lại rất yếu đuối, ánh mắt này đã kích động tới Diệp Lăng Phi, cũng giống như ban đầu khi Diệp Lăng Phi đối đãi với Trương Tuyết Hàn, trong lòng hắn nảy sinh sự cảm thông đối với Bành Hiểu Lộ. Đôi môi Bành Hiểu Lộ khẽ chạm vào môi Diệp Lăng Phi, chốc lát, giống như một ngọn lửa, châm lên ** của hai người. Diệp Lăng Phi không biết rốt cục là đồng cảm, là thương xót hay là đối với sự dịu dàng của một cô gái như Bành Hiểu Lộ, tóm lại môi của hắn cứ thế dán chặt lấy môi của Bành Hiểu Lộ. Nụ hôn của Bành Hiểu Lộ rất thô, không có một chút kỹ xảo nào. Bành Hiểu Lộ càng giống như phản xạ bản năng của một người phụ nữ, chỉ biết đưa môi dán chặt vào, cô thậm chí còn không biết rằng chiếc lưỡi đóng vai trò rất quan trọng trong nụ hôn. Cái thô của Bành Hiểu Lộ còn thể hiện ngay ở đôi bàn tay của cô lúc này, vốn hai tay cô nên ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi thì lúc này, hai tay cô lại đang dí xuống đất. Cơ thể cứng ngắc của Bành Hiểu Lộ đè lên người Diệp Lăng Phi, trong nụ hôn lưỡi với Diệp Lăng Phi, cặp mông hồng phấn của cô bất giác cử động. Lúc này, hai người không hề cảm thấy đau gì cả, cả hai vốn đang cảm thấy rất đau, nhưng giở đây, họ đều đã quên đi tất cả. Trong đầu Diệp Lăng Phi có chút trống rỗng, cũng có thể là hắn còn chưa kịp hoàn hồn, tóm lại. Diệp Lăng Phi âu yếm Bành Hiểu Lộ giống như âu yếm những cô gái kia, vừa hôn môi Bành Hiểu Lộ, vừa đưa tay khẽ cởi thắt lưng của Bành Hiểu Lộ, một tay tiến vào trong quần Bành Hiểu Lộ. Thời gian như ngừng lại, còn Bành Hiểu Lộ cũng như mất đi lý trí, có cảm thấy hạ thân của cô bị vật gì cứng cứng chạm vào. Bành Hiểu Lộ thậm chỉ còn cảm thấy mông cô bị bàn tay to khỏe ấm áp kia nhéo nhéo, cảm giác này khiến cả người cô như tan chảy. Bành Hiểu Lộ hưng phấn lên, cô trước giờ chưa hề có cảm giác này, cô thậm chí còn khát vọng đôi tay đó tiếp tục sờ xuống phía dưới, đặt vào ** của cô, cũng đúng lúc này, chân của cô bỗng nhiên chạm xuống đất, “ai da” một tiếng, Bành Hiểu Lộ đau quá kêu lên, tiếng kêu này đã lôi cả hai về với thế giới hiện thực. Diệp Lăng Phi vội vàng rút tay từ trong quần Bành Hiểu Lộ ra, trước khi rút ra vẫn không quên giúp Bành Hiểu Lộ chỉnh sửa lại chiếc quần nhỏ. Bành Hiểu Lộ cau mày lại vì đau, khuôn mặt hồng phấn xinh đẹp của cô ửng đỏ, may mà trong đêm, cô không cần lo Diệp Lăng Phi sẽ nhìn thấy. Bành Hiểu Lộ lật người ngồi xuống đất, hoảng loạn thắt lại dây thắt lưng, lúc này mới đi xem chân mình. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, hắn thấy cả thân người chỗ nào cũng đau nhức, nghĩ chắc thương không ít chỗ. Chỉ là Diệp Lăng Phi không có hơi đâu đi để ý vết thương của hắn, hắn ân cần hỏi: - Hiểu Lộ, cô có sao không? Diệp Lăng Phi không gọi Bành Hiểu Lộ nữa, mà chỉ gọi hai tiếng Hiểu Lộ. Nếu là trước kia. Bành Hiểu Lộ sẽ bốc hỏa. Song, lần này cô giống như mất đi phong thái hiên ngang của người phụ nữ áo vải, dịu dàng giống phụ nữ hơn, khẽ nói: - Chân tôi hình như bị chật khớp rồi, giờ không dám động nữa, động cái là đau điếng, cũng không biết có phải gãy chân rồi không, tóm lại, chân trái không dám động nữa! - Nào, để tôi xem thử xem! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa động, hắn cũng cau mày lại, khẽ nói một tiếng: - A! - Quái Vật.. A, Diệp Lăng Phi, anh sao thế? - Không sao. Chỉ là động cái, có chút đau, có thể do lúc nãy lăn xuống, chạm vào vết thương rồi, có điều, không sao, nghĩ năm đó khi ở Trung Đông, cũng gặp phải chuyện thế này, lần đó thương nặng hơn lần này nhiều! Diệp Lăng Phi nói xong hai tay đặt lên chân của Bành Hiểu Lộ, hai tay khẽ nắn đùi Bành Hiểu Lộ, hỏi: - Thế nào. Ở đây có đau không? - Không đau lắm! Bành Hiểu Lộ nói. - Không đau lắm nghĩ là có đau! Diệp Lăng Phi vừa nói lại vừa dừng sức đè xuống, hỏi: - Thế nào? - Cũng giống như lúc nãy, không đau lắm! Diệp Lăng Phi thở phào một hơi, nói: - Như thế có thể thấy, xương chân của cô không vấn đề gì rồi, khả năng chỉ chầy xước hoặc đụng thương, không phải chuyện lớn lắm! Diệp Lăng Phi nói xong lại sờ qua chân của Bành Hiểu Lộ, mỗi chỗ nắn phải, Diệp Lăng Phi đều hỏi Bành Hiểu Lộ cảm thấy thế nào, cứ thế sờ tới mắt cá chân của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ “ai da” một tiếng, nói: - Đau lắm, đừng động vào đó! - Chắc bị chật khớp rồi, khớp xương không việc gì là tốt rồi! Bành Hiểu Lộ nhìn sang Diệp Lăng Phi, nói: - Anh thì sao, cảm thấy thế nào? - Tôi không sao! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa buông tay ra, hắn nhìn xung quanh, nói: - Tôi thấy nơi này chắc là thung lũng gì đó rồi. Trời có chút tối rồi, ban đêm gió rất lớn, nếu giờ chúng ta không đi, khả năng tối nay sẽ chết cứng ở đây rồi. Nào. Hiểu Lộ, để tôi cõng cô! - Anh cõng tôi? Bành Hiểu Lộ giật mình, sau đó liền nói: - Diệp Lăng Phi, anh cũng bị thương...! Diệp Lăng Phi cắt ngang lời của Bành Hiểu Lộ, nói: - Hiểu Lộ, cô đừng nói nữa, nào, để tôi dìu cô đứng dậy, cõng cô quay về! -Tôi...! Bành Hiểu Lộ vừa nói được một từ, liền ngậm miệng lại, nuốt những lời còn lại xuống. Ngay cả Bành Hiểu Lộ cũng không hiểu, tóm lại sao cô không dũng cảm tranh luận tiếp với Diệp Lăng Phi, mà thuận theo lời của Diệp Lăng Phi làm. Diệp Lăng Phi cõng Bành Hiểu Lộ lên, hai tay đặt vào mông Bành Hiểu Lộ, nói: - Hiểu Lộ, có là cô gái tốt, chỉ là quá hiếu thắng thôi, có thử nói xem có nhất thiết phải tranh cao thấp với tôi không? Chiếc mông của Bành Hiểu Lộ bị hai tay của Diệp Lăng Phi nâng lên, cảm giác đó khiến trong lòng Bành Hiểu Lộ có chút hoảng. Cả người cô dán chặt lên người Diệp Lăng Phi, nói: - Tôi chính là không thuận mắt với con người khoa trương của anh, anh còn nói tôi, anh là một đại nam nhân, việc gì cứ phải so đó với tôi, chẳng sẽ anh không thể nhường tôi được sao? - Nhường cô? Diệp Lăng Phi nghe xong, bỗng cười nói: - Nói cũng đúng, cũng tại tôi, tôi không nên tranh với có làm gì. Ồ, đúng rồi. Hiểu Lộ, tôi quên chưa xin lỗi cô, lần trước ở tỉnh, tôi ra tay có chút nặng, lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, thế nên mới...! - Đừng nói nữa, chuyện đó đã qua rồi thì cho qua đi! Bành Hiểu Lộ không muốn nghe Diệp Lăng Phi lại nhắc tới chuyện đó. Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, hắn mới cười nói: - Thế được, không nói chuyện đó nữa! Diệp Lăng Phi cõng Bành Hiểu Lộ xuống đường núi xong. Bành Hiểu Lộ khẽ nói: - Diệp Lăng Phi, anh mệt không, có cần phải nghỉ chút không! - Không sao, cô cũng không nặng lắm! Diệp Lăng Phi nói: - Giờ việc cô phải làm không phải là lo cho tôi, mà lo xem quay về rồi, cô định giải thích chuyện này thế nào! Bành Hiểu Lộ yên lặng một lúc, nói: - Tôi biết nói thế nào đây! Ngay sau đó, Bành Hiểu Lộ bỗng hỏi: - Diệp Lăng Phi, anh không đi lộn đó chứ, ngoài doanh trại ra, không có ai ở đây, nếu anh đi theo hướng ngược lại, chúng ta không tìm được đường về đâu! - Yên tâm đi, tôi nói rồi, lúc tôi còn ở quốc gia khác, những chuyện trải qua đều nghiêm trọng hơn ở đây nhiều, tôi cũng là một cái kim chỉ nam đó, bảo đảm không có vấn đề gì, cô cứ yên tâm đi! - Anh cứ bốc phét đi! Bành Hiểu Lộ khẽ cười hì nói: - Con người anh luôn tự cao tự đại, hơn nữa lại còn thích bốc phét nữa chứ! Diệp Lăng Phi cười hì hì nói: - Có phải tôi bốc phét hay không, đợi chúng ta quay về doanh trại là biết ngay! - Diệp Lăng Phi, anh kể cho tôi nghe chuyện trước đây của anh đi! Bành Hiểu Lộ nói: - Ở đây chỉ có tiếng gió, tôi muốn nghe chuyện anh ở nước ngoài thế nào, tôi chưa sang nước khác bao giờ, luôn ở trong quân đội, tôi quen với cuộc sống trong doanh trại rồi, có điều, có lúc, tôi cũng muốn sang nước khác xem thế nào, chỉ là, đợi tôi thật sự có thời gian, tôi lại không muốn đi nữa! - Ừm, đợi lúc nào có thời gian đi! Diệp Lăng Phi nói: - Giờ tôi cần duy trì sức chú ý, đường ở đây không dễ đi, tôi nghĩ cô nên ngủ lát đi, đợi cô tỉnh lại, chúng ta đã về tới doanh trại rồi! Bành Hiểu Lộ vừa định nói tiếp, bỗng hắt hơi một tiếng. Diệp Lăng Phi cau mày, tìm chỗ nào đó thích hợp, đặt Bành Hiểu Lộ xuống, ngay sau đó lại cởi áo ngoài ra, chỉ mặc có chiếc áo sơ mi. Hắn đưa áo ngoài khoác lên người Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ vội vàng nói: - Tôi không mặc! - Đừng nhiều lời! Diệp Lăng Phi nói: - Giờ tôi không có thời gian nói nhiều với cô! Thái độ kiên quyết của Diệp Lăng Phi khiến Bành Hiểu Lộ không tranh luận tiếp nữa. Diệp Lăng Phi lại tiếp tục cõng Bành Hiểu Lộ lên, Bành Hiểu Lộ gục đầu vào vai Diệp Lăng Phi, nhắm mắt nghĩ chuyện, cứ nghĩ cứ nghĩ, rồi ngủ luôn.