[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 870 : Bây giờ tôi nhất thiết phải nói với cô

Ngày đăng: 02:10 28/08/19

Bành Hiểu Lộ một mình ở một căn phòng lớn, đây coi như là đãi ngộ đặc biệt đối với Bành Hiểu Lộ, ai bảo người ta khác người. Đãi ngộ này ngay cả Bạch Dương cũng không có. Bạch Dương còn phải ở trong lầu ký túc xá cùng với một số quan quân. Đẩy cửa, Bành Hiểu Lộ đi vào trước, tiếp đãi Diệp Lăng Phi ở sau lưng, nói: - Vào đi, đứng ngây ra đó làm gì? Diệp Lăng Phi cười, nói: - Tôi quan sát xem bên trong có mai phục hay không trước, nếu như tôi khờ khạo đi vào, bị mai phục, vậy tôi chẳng phải có khổ nói không ra. - Anh nói bậy gì thế, vô duyên vô cớ tôi mai phục anh cái gì! Bành Hiểu Lộ mặc kệ Diệp Lăng Phi, đi đến trước bàn, cầm hai ly nước, rót nước lọc. - Anh vào thì ngồi trên giường được rồi, bên đây của tôi chỉ có một chiếc ghế! Phòng của Bành Hiểu Lộ bố trí rất đơn giản, sát bên tường chính là một chiếc giường, bên trên trải một tấm chăn, tấm chăn xếp như miếng đậu hũ, góc cạnh rõ ràng. Trên giường trải rất bằng phẳng, dường như chẳng có chút nhăn. Bên tường sát bên trái của căn phòng đặt một chiếc bàn vuông, trên bàn có bình nước, ly nước, còn có một giá sách, trên đó có một hàng sách. Tổng thể mà xem, căn phòng của Bành Hiểu Lộ không có nhiều vật dụng trong nhà, chỉ tốt hơn một chút so với ký túc xá. Bành Hiểu Lộ rót nước xong, phát hiện Diệp Lăng Phi còn đứng ở trước cửa thăm dò căn phòng của cô, cố cố ý nhăn mặt, nói: - Sao rồi, anh thật sự sợ trong phòng tôi có gì sao, thật là, tôi chẳng phải loại người đó, nếu như tôi có bất mãn với anh, thì nói thẳng trước mặt anh! - Tôi không có ý này, chỉ có điều tôi chưa từng đến đây, lần đầu tiên đến, có chút không thích nghi. Đợi sau này tôi đến đây thêm vài lần, coi đây là nhà thì hay rồi, tốt nhất buổi tối tôi cũng có thể ở đây, vậy thì tôi càng nhanh chóng làm quen môi trường ở đây! Bành Hiểu Lộ cầm ly nước lên, vốn dự định đưa ly nước cho Diệp Lăng Phi, cho hắn uống nước, nghe hắn nói vậy, cô đặt lại ly nước lên bàn, hừ lạnh nói: - Anh đừng có nằm mơ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, sau này anh nghĩ cũng đừng nghĩ, nước ở trên bàn, tự qua lấy, sau này tôi thấy tôi không thể gọi anh là quái vật, tôi sẽ gọi anh **, xem đôi mắt dê xồm của anh kìa. Ê, đừng nhìn ở đó! Bành Hiểu Lộ nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn đồ lót cô treo ở phía tây căn phòng, cô vội vàng lấy áo xuống, nói: - Đây là đồ của con gái, anh là đàn ông, cũng không ngại mà nhìn. Con gái ở đây vốn không nhiều, tuy nói Bành Hiểu Lộ hưởng thụ ưu đãi, có thể ở một mình trong căn phòng lớn, nhưng lại không có chỗ riêng cho cô phơi quần áo. Những thứ áo lính áo khoác của Bành Hiểu Lộ có thể treo bên ngoài, nhưng những thứ đồ lót lại chỉ có thể treo trong phòng. Hôm qua Bành Hiểu Lộ vừa giặt xong đồ lót, nên phơi trong phòng, cô không dự định cho Diệp Lăng Phi đến ký túc xá của cô, cho nên cũng không nghĩ nhiều, đợi cô nhìn thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi đảo qua đồ lót của cô, mới nghĩ đến điểm này, vội vàng thu dọn lại. Tuy nói Bành Hiểu Lộ tay chân nhanh nhẹn, nhưng cũng đã bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy chính diện. Bành Hiểu Lộ cảm thấy có chút xấu hổ, cố cố gắng hết sức che giấu sự xấu hổ của cô, nói: - Anh đừng ngồi trên giường tôi, anh là đàn ông, ngồi lên giường tôi còn không làm giường tôi bẩn đi, anh hãy ngồi trên ghế đi, ai bảo vừa rồi anh nhìn lung tung! - Không phải chứ. Bành Hiểu Lộ, không có chuyện như vậy chứ, vừa rồi là cô nói cho tôi ngồi trên giường mà! Diệp Lăng Phi đi thẳng đến chiếc giường đơn của Bành Hiểu Lộ, nói: - Bây giờ trời lạnh, cô cho tôi ngồi chiếc ghế lạnh đó, nếu như bị cảm lạnh thì làm thế nào, tôi chẳng làm chuyện đó đâu, vẫn cứ ngồi trên giường thoải mái! - Ay da, con người anh sao lại như vậy, chẳng phải nói với anh không cho anh ngồi trên giường rồi sao, sao anh còn đi tới, anh **, không được ngồi! Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy đồ lót của cô, bắt đầu có chút xấu hổ, sau đó bắt đầu trách tội lên người Diệp Lăng Phi, ai bảo Diệp Lăng Phi vừa vào thì nhìn lung tung. Bành Hiểu Lộ không muốn cho Diệp Lăng Phi ngồi lên giường cô, nhưng Diệp Lăng Phi cứ ngồi lên, nhìn thấy đã đến bên giường, khi Diệp Lăng Phi chuẩn bị ngồi xuống. Bành Hiểu Lộ chạy đến, đưa tay đẩy Diệp Lăng Phi. Theo cách nghĩ của Bành Hiểu Lộ là muốn đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi giường, không cho Diệp Lăng Phi ngồi lên giường cô, nhưng không ngờ, làm như vậy không có đẩy Diệp Lăng Phi ra, ngược lại đẩy Diệp Lăng Phi lên giường. Trong nháy mắt Diệp Lăng Phi ngã lên giường, hai tay hắn nắm lấy vai của Bành Hiểu Lộ, kéo Bành Hiểu Lộ ngã vào lòng. Diệp Lăng Phi nắm trên giường. Bành Hiểu Lộ đè lên người hắn. Ngực của Bành Hiểu Lộ ép chặt lên ngực của Diệp Lăng Phi, ngửi được hơi thở mang mùi thuốc lá thoang thoảng từ miệng Diệp Lăng Phi thở ra, hơi thở của Bành Hiểu Lộ lập tức dồn dập. Đàn ông hút thuốc thì trong miệng đều mang theo mùi vị thuốc lá thoang thoảng, người hút thuốc ngửi không ra, nhưng người không hút thuốc lại cảm thấy rất nồng nặc. Mùi vị thuốc lá thoang thoảng trong miệng Diệp Lăng Phi giống như chất kích thích, kích thích trái tim của Bành Hiểu Lộ, cái gọi là vị đàn ông chẳng qua là hơi thở tỏa ra trên người một số đàn ông khác với phụ nữ, mà với người con gái không hút thuốc như Bành Hiểu Lộ, mùi vị thuốc lá phát ra từ miệng đàn ông hút thuốc chính là một vị đàn ông, hơn nữa vị đàn ông này càng có thể kích thích con gái. Bành Hiểu Lộ đầu óc lùng bùng, có ngửi thấy hơi thở này, liền nhớ lại chuyện đêm hôm đó ở trong núi, hơi thở của Bành Hiểu Lộ tăng nhanh lên, ngược lại lây sang Diệp Lăng Phi. Nói thế nào thì lâu lắm rồi Diệp Lăng Phi cũng không thân mật với phụ nữ, hắn lại là đàn ông bình thường, nếu như không có phụ nữ cũng thôi, trớ trêu thay bộ dạng của Bành Hiểu Lộ như vậy thì một người bình thường giống như Diệp Lăng Phi, hơi thở từ trong miệng Bành Hiểu Lộ thở ra kích thích thần kinh của Diệp Lăng Phi, tay của Diệp Lăng Phi không khỏi ôm lấy Bành Hiểu Lộ, sau đó lật người lại, đè Bành Hiểu Lộ xuống. - Thả tôi ra, thả... tôi ra, đừng... đừng... như vậy! Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi đè dưới thân, hơi thở tăng nhanh, khi tay của Diệp Lăng Phi cách một lớp áo bóp ** cô, hai tay Bành Hiểu Lộ mềm những không có sức mà đẩy Diệp Lăng Phi, chiếc môi hồng khẽ mở ra, từ trong miệng phát ra âm thanh nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn, âm thanh đó như tiếng con muỗi, cho dù có người tỉ mỉ mà nghe, cũng không nhất định có thể nghe rõ. Huống chi sự chú ý của Diệp Lăng Phi lúc này toàn bộ tập trung trên người Bành Hiểu Lộ, miệng hôn xuống. Bành Hiểu Lộ bản năng quay mặt qua một bên, lộ ra chiếc cổ mịn màng của cô, miệng của Diệp Lăng Phi hôn xuống đó. -Đừng... đừng... đừng làm vậy! Bành Hiểu Lộ hô lên, lý trí của cô cho cô biết, cô không thể làm vậy. Bành Hiểu Lộ tự cho rằng âm thanh cô phát ra rất lớn, tự cho rằng âm thanh của cô phát ra đủ để khiến Diệp Lăng Phi hiểu cô không muốn như vậy. Nhưng Bành Hiểu Lộ lại phát hiện ngay cả bản thân cô cũng không nghe được một chút âm thanh nào từ trong miệng cô phát ra, cái gọi là cự tuyệt của cô vẫn luôn hô lên trong lòng cô mà thôi. - Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa truyền tới, kế đó liền nghe thấy tiếng của Nhiếp Quân từ ngoài vang lên nói: - Hiểu Lộ, cô có ở đây không? Nghe thấy giọng của Nhiếp Quân. Diệp Lăng Phi ngừng tay lại, hắn ngẩng đầu, nhìn Bành Hiểu Lộ đỏ mặt bị hắn đè xuống, khẽ nói: - Xem ra có người muốn tìm cô! - Vậy anh còn không đứng lên! Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi dưới, đỏ mặt xấu hổ, khẽ nói: - Mau xuống đi, đè tôi đau! - Ồ, tôi quên! Diệp Lăng Phi vội vàng từ trên người Bành Hiểu Lộ leo xuống, đi đến bên chiếc bàn, cầm ly nước trước đó Bành Hiểu Lộ đã rót, một ngụm uống sạch, lau khóe miệng, ngồi lên ghế. Bành Hiểu Lộ từ trên giường ngồi dậy, cô không nôn nóng đi mở cửa, mà để cho mình lấy lại hơi sức trước, hướng về bên ngoài cửa mà nói: - Trưởng quan Nhiếp, anh tìm tôi có chuyện sao? - Hiểu Lộ, tôi có chút chuyện muốn nói với cô! Nhiếp Quân đứng ngoài cửa, có vẻ có chút nôn nóng bất an, trong giọng của hắn lộ ra chút cảm giác nôn nóng, gõ cửa, nói: -Tôi có thể vào nói chuyện với cô không? Bành Hiểu Lộ ngồi trên giường, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi như không có chuyện gì xảy ra mà lấy bình nước, rót ly nước. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hai má của cô có chút phát nóng, không cần soi gương, cô cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của cô lúc này nhất định rất đỏ, đây nếu để Nhiếp Quân thấy được, chẳng phải là hỏng chuyện. Bành Hiểu Lộ vốn muốn không mở cửa, liền nói với Nhiếp Quân cô chuẩn bị ngủ, nếu có chuyện, đợi mai hãy nói. Chính lúc Bành Hiểu Lộ dự định làm vậy, đột nhiên, cô lại giật mình, cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhiếp Quân sớm không đến trễ không đến, sao lại đến vào lúc này, hơn nữa sao Nhiếp Quân biết cô nhất định ở trong phòng? Chẳng lẽ anh ta nhìn thấy cô cùng Diệp Lăng Phi đi về hướng này, nếu là vậy, vậy chứng tỏ Nhiếp Quân biết Diệp Lăng Phi đang ở trong ký túc xá của cô. Bành Hiểu Lộ nghĩ đến đây, cảm thấy nếu như cô ngang nhiên để Nhiếp Quân rời khỏi, nhất định sẽ làm cho chuyện này rối thêm. Cô nhớ lại hai hôm trước Nhiếp Quân tỏ tình với cô, Bành Hiểu Lộ cảm thấy chuyện bắt đầu trở nên rắc rối. Bành Hiểu Lộ lại bất chợt nhìn sang Diép Lăng Phi, mối hận này trong lòng cô đều là chuyện do hắn gây ra. Bành Hiểu Lộ lại nghĩ dường như là cô tìm Diệp Lăng Phi nói chuyện huấn luyện, mới dẫn Diệp Lăng Phi về ký túc xá của cô, vừa nghĩ đến huấn luyện. Bành Hiểu Lộ có chủ ý, vừa rồi cô chỉ là hấp tấp, còn chưa suy nghĩ kỹ, sở dĩ cô cùng Diệp Lăng Phi ở ký túc xá chính là vì nói chuyện huấn luyện, sở dĩ lại xuất hiện cục diện này, đều do Diệp Lăng Phi muốn ngồi trên giường của cô mới xảy ra. Bành Hiểu Lộ để cho tâm trạng của cô ổn định lại, nói: - Trưởng quan Nhiếp, tôi đang nói chuyện huấn luyện với Diệp tiên sinh, nếu chuyện của anh không gấp, ngày mai chúng ta sẽ nói! - Hiểu Lộ, chuyện này của tôi rất gấp, tôi nhất định phải nói với cô! Nhiếp Quân nghe thấy Diệp Lăng Phi ở trong đó, anh vội vàng nói: - Bây giờ tôi nhất thiết phải nói với cô!