[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 878 : Quay về Bắc Kinh
Ngày đăng: 02:10 28/08/19
Bành Nguyên nhìn ra được sự lo lắng Diệp Lăng Phi. Ông ta cười cười, đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, tôi biết yêu cầu này của tôi hơi quá phận, khiến cậu cảm thấy khó khăn. Nhưng mà cậu cũng biết ở vị trí của mình, tôi nhất định phải tranh thủ tất cả những lợi ích mà tôi có thể tranh thủ vì quốc gia. Đương nhiên, quyết định này cũng không phải do tôi làm ra, mà là những lão già kia quyết định, bọn họ biết tôi và cậu có giao tình nên mới để tôi chạy đến đây thương lượng với cậu!
Diệp Lăng Phi có chút khó chịu, hắn thò tay sờ sờ vào điếu thuốc, nhưng cuối cùng lại không lấy thuốc ra. Bành Nguyên nhìn ra sự bực bội trong lòng Diệp Lăng Phi. Ông ta lấy ra một gói thuốc lá từ trên người, ném cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi biết cậu thích hút thuốc, tôi cố ý đưa cho cậu một bao thuốc được cung ứng đặc biệt đấy, cậu hút thử xem thế nào. Nếu như cậu thích, sau khi tôi quay về Bắc Kinh sẽ đưa thêm cho cậy mấy bao nữa!
Diệp Lăng Phi cầm lấy bao thuốc, rát ra một điếu châm lừa hút. Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng chẳng thưởng thức được cái mùi vị gì, trong lòng luôn nghĩ tới chuyện mà lão già vừa nói tới kia.
Điếu thuốc nhanh chóng bị hút còn một nữa. Diệp Lăng Phi ngón tay kẹp điếu thuốc, thở dài một hơi, nói:
- Lão già, lần này ông thực sự giao cho tôi một bài toán khó rồi đấy, tôi đã giúp ông huấn luyện bộ đội đặc chủng, thậm chí còn giúp ông cả một đống vũ khí nữa, với tôi mà nói thì những chuyện này đều có thể làm được, nhưng mà với chuyện ông vừa nói thì tôi khó mà làm được. Hẳn ông cũng biết, thành viên của Tổ chức vũ khí Lang Nha chúng tôi, nhưng mà không phải tất cả đều là người Trung Quốc, chính xác hơn là chỉ chiếm một bộ phận nhỏ thôi. Hơn nữa, những người này không quan tâm gì đến chính trị, chỉ theo đuổi cách tối đa hóa lợi ích của mình thôi. Nói cách khác là chúng tôi sẽ không vì cái vinh dự quốc gia mà đi buôn lậu súng ống đạn được, cũng không muốn liên quan quá nhiều đến chính trị. Lão già, ông hiểu ý tôi chứ?
- Tiểu Diệp, đương nhiên là tôi hiểu!
Bành Nguyên gật đầu, nói:
- Tôi cũng không ép buộc cậu phải chấp nhận yêu cầu của tôi, nói đúng ra là tôi căn bản không có quyền lực để yêu cầu cậu làm như vậy: Thân phận bây giờ của cậu cũng không phải là quốc tịch Trung Quốc, thậm chí năm xưa cậu còn ôm một sự căm hờn khi đi ra nước ngoài, tôi có thể hình dung ra được tâm tình lúc đó của cậu. Vì thế, tôi không đem cái vinh dự quốc gia gì gì đó ra bàn bạc với cậu về chuyện này, mà thuần túy dựa trên tình bằng hữu giữa hai chúng ta mà thương lượng, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn của tôi, chúng ta là bạn vong niên mà!
- Lão già, tôi hiểu!
Diệp Lăng Phi ném mẩu thuốc đã gần tàn xuống đất, sau đó châm một điếu khác, hắn ta rít một hơi, nói:
- Không phải là ông không biết, tôi đã rời khỏi Tổ chức Lang Nha rồi, tôi không quan tâm đến chuyện của Lang Nha. Sở dĩ lần này tôi có thể đưa người của Lang Nha đến đây hoàn toàn là vì những người này vẫn còn tình cảm với tôi, nhưng tôi cũng không thể để cho bọn họ đi vào con đường cực đoan được. Trong lòng tôi hiểu rất rõ một khi tôi đáp ứng yêu cầu của ông thì điều đó có ý nghĩa gì, lão già, lần này ông thực sự đã ra cho tôi một nan đề!
- Tiểu Diệp, tôi biết rõ yêu cầu này đối với cậu thực sự là rất gian nan, nhưng mà tôi đây cũng không có cách nào!
Bành Nguyên nói.
- Lần này tôi đã dẫn theo một số nhân vật cao cấp trong quân đội, hy vọng có thể giao thiệp với người của cậu, mong muốn có thể trở thành bằng hữu của những thủ hạ của cậu!
- Ông lại đang chơi giao tình chiến hữu với tôi đó hả!
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười, hắn ném điếu thuốc hút dở một nửa xuống đất, đứng dậy, nói:
- Lão già, chuyện này cứ tạm gác lại sau đã, không nên nhắc tới chuyện này với những người đó sớm quá. Có một số thủ hạ của tôi muốn ở lại chỗ này sinh sống, ông có thể khoét vào điểm yếu này mà gây dựng giao tình. Chắc ông cũng biết, mọi người trong Lang Nha đều rất chú ý đến tình nghĩa đó!
Bành Nguyên cười nói:
- Tôi hiểu rồi, Tiểu Diệp, câu định để tôi tự mình đi thiết lập quan hệ với những người của cậu đó hả!
- Lão già, xem ông nói kìa, sao tôi có thể để ông đích thân đi chứ. Những người đó đều ở chỗ này, ít nhất sẽ còn ở đây thêm một thời gian nữa, ông không biết phái nhiều người đến tạo lập quan hệ sao!
Diệp Lăng Phi nói rằng.
- Tôi đã nói với ông rồi, thứ mà Tổ chức Lang Nha coi trọng chính là lợi ích, chỉ cần lợi ích đủ lớn, Tổ chức Lang Nha cái gì cũng dám làm, lẽ nào tôi nói đến nước này mà ông còn không hiểu sao?
- Tôi hiểu thì hiểu, nhưng mà có một vấn đề, đó là tôi hy vọng chuyện này phải được tuyệt đối bảo mật!
Bành Nguyên nói đến đây, bổ sung thêm:
- Hẳn là cậu biết rõ một khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào trên trường quốc tế!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái này thì ông yên tâm đi, chẳng lẽ tổ chức Lang Nha không suy nghĩ về con đường sinh tồn của mình sau này ư? Phải biết rằng nếu như đáp ứng yêu cầu của ông thì nghĩa là tổ chức Lang Nha đã làm xiếc đi dây thừng rồi. Tôi cũng chỉ hy vọng giống như lúc trước, ông sẽ cung cấp cho những người này một số sự bảo vệ đặc biệt!
- Cái này tôi có thể đáp ứng!
Bành Nguyên nói.
- Cậu cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi tuy ngoài miệng nói không đáp ứng yêu cầu của Bành Nguyên, nhưng ý kiến của hắn cũng đã buông lỏng hơn, muốn để Bành Nguyên đích thân đi thuyết phục các thành viên của Tổ chức Lang Nha. Tuy vậy, dù cho cuối cùng Tổ chức Lang Nha có đồng ý hay không thì Diệp Lăng Phi cũng đã ý thức được một vấn đề, hiện tại toàn bộ người của Tổ chức Lang Nha không thể rời khỏi Tổ chức Lang Nha. Diệp Lặng Phi vốn dự định trò chuyện một phen với những người này, mong muốn họ có thể lựa chọn nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi lại thay đổi chủ ý. Chính bởi vì sự tồn tại của Tổ chức Lang Nha mới có thể bảo vệ người của Tổ chức Lang Nha, từ chuyện của Bành Nguyên hắn đã nhìn ra, nếu như muốn có được sự bảo vệ của một thế lực hùng mạnh thì nhất định phải giữ vững cái tổ chức Lang Nha này, một khi Tổ chức Lang Nha biến mất, những mạng lưới quan hệ trong quá khứ cũng sẽ tan biến theo.
Lúc này Diệp Lăng Phi đã biết vì sao đám người Lão Hồ khăng khăng muốn ở lại Tổ chức Lang Nha, bởi vì bọn họ đã hiểu rõ đạo lý này rồi. Mà sở dĩ Diệp Lăng Phi có thể sống an lành ở thành phố Vọng Hải như vậy, một phần là nhờ công lao của Tổ chức Lang Nha, khiến cho một số cá nhân hay tổ chức có cừu oán với Diệp Lăng Phi phải kiêng kỵ thế lực của Lang Nha, không dám công khai tập kích Diệp Lăng Phi, tối đa chỉ dám tập kích ngầm các loại thôi.
Mấy người Bành Nguyên cũng không lập tức ra về, xem bộ dạng của họ thì hình như tối nay định ở lại căn cứ. Bạch Dương lập tức tất bật đi chuẩn bị phòng cho những người này.
Khi các binh sĩ đi huấn luyện dã ngoại quay về, bọn họ quả thực không thể tin được rằng lại có nhiều nhân vật cao cấp như vậy xuất hiện trong căn cứ. Những binh sĩ này ý thức được loại đãi ngộ này dù là bất kì đội quân hay bộ đội đặc chủng nào cũng không có được, đã bao giờ có nhiều tướng lĩnh quân đội như vậy đi thị sát một đơn vị bộ đội nào, phải biết rằng, bất luận một người nào ở đây xuất hiện tại một đơn vị khác cũng là một loại vinh dự.
Bạch Dương thông báo cho nhà ăn dùng tất cả thức ăn tốt nhất có thể ở chỗ này để chuẩn bị bữa tối. Khi đi Bành Nguyên đã cố ý mang theo cả rượu nữa, vốn nơi này không cho phép uống rượu, nhưng lần này là ngoại lệ. Bên trong nhà ăn, Bành Nguyên và những tướng lĩnh cấp cao trong quân đội cùng liên hoan với các binh sĩ, khiến cho những binh sĩ này cảm thấy vinh hạnh không gì sánh được, tất cả đều thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ở lại trong biên chế của bộ đội đặc chủng Lang Nha. Trước đây, bọn họ chỉ biết có thể gia nhập bộ đội đặc chủng đã là một loại vinh dự cực lớn, bây giờ họ càng thêm kiên định với ý nghĩ này.
Bành Nguyên sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện, có ý muốn kéo gần quan hệ với Lang Nha. Dù sao Bành Nguyên cũng đã hơn bảy mươi tuổi, không nói đến thân phận và địa vị của ông ta, chỉ cần nói chuyện tuổi tác thôi mà lại kính rượu với mấy người trẻ tuổi đều khiến cho mấy người Lão Hổ cảm thấy không đảm đương nổi. Bên trong nhà ăn nơi nơi đều là tiếng cười, lúc này Bạch Dương mới tuyên bố, ngày mai tất cả được nghỉ ngơi một ngày, tối hôm nay mọi người có thể ăn uống thoả thích.
Dù sao Bành Nguyên cũng đã cao tuổi rồi, Bành Sở Hoa và Bành Hiểu Lộ đều lo lắng cho sức khỏe của Bành Nguyên, hai người bọn họ khuyên can Bành Nguyên nên đi nghỉ trước.
Bành Nguyên nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi lúc đó đã uống khá nhiều, cười nói:
- Tiểu Diệp, tối nay theo lão già này nghỉ ở cùng một gian phòng được không?
Diệp Lăng Phi đang bá vai Lão Hổ cùng uống rượu, nghe Bành Nguyên nói những lời này xong, hắn cười khùng khục, nói:
- Lão gia tử, tôi cũng không dám đâu. Ông không biết, hai ngày trước tôi đi đến phòng của người khác lập tức xảy ra chuyện, bây giờ thì tôi không dám nữa đâu, tôi cứ thành thật ở trong phòng của mình ngủ một giấc thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này, mấy người Bành Hiểu Lộ, Bạch Dương trong lòng đều minh bạch Diệp Lăng Phi đang ám chỉ chuyện gì. Bành Hiểu Lộ hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi này, anh uống quá chén rồi hả, sao lại nói mê thế!
- Hiểu Lộ, đừng nói với Tiểu Diệp như vậy!
Bành Nguyên cười nói.
- Lần này Tiểu Diệp cũng không dễ chịu, cậu ấy bị ông cứng rắn lôi kéo đến chỗ này, tới giờ nghĩ lại trong lòng ông vẫn còn thấy hổ thẹn, Tiểu Diệp đây là đang oán giận ông ấy mà. Tiểu Diệp, có muốn tôi phái người đưa cô bé Tình Đình kia tới đây không?
Bành Nguyên hiểu lầm, cho rằng Diệp Lăng Phi đang nhân cơ hội oán giận việc hắn một mình cô đơn ở chỗ này. Bành Nguyên vừa nói như vậy, Diệp Lăng Phi ngay tức khắc khoát tay chặn lại, cười nói:
- Lão già, không cần đâu, để tôi về nhà sớm hơn mấy ngày là xong việc thôi!
- Cái đó thì không thể được!
Bành Nguyên liên tục xua tay, nói:
- Cậu còn chưa huấn luyện xong người cho tôi, sao có thể trở về được.
Bành Nguyên nói xong bèn đứng đậy, kéo tay Diệp Lăng Phi, bảo:
- Tiểu Diệp, đi nào, chúng ta về phòng trò chuyện tiếp nhé!
Bành Sở Hoa lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Bành Nguyên, nháy mắt với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ vội vàng đi tới đỡ Bành Nguyên, nói:
- Ông nội, chúng ta về phòng thôi!
- Được!
Bành Nguyên cười nói.
Bành Hiểu Lộ dìu Bành Nguyên vào trong phòng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo. Bành Hiểu Lộ vừa cởi giày Bành Nguyên, vừa nói:
- Ông ơi, cháu muốn nói với ông chuyện này!
Vừa nói Bành Hiểu Lộ vừa liếc mắt bĩu môi với Diệp Lăng Phi, trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang không hiểu đây là ý gì thì chợt nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói:
- Ông nội, tên khốn kiếp Diệp Lăng Phi kia ức hiếp cháu!
- Cái gì?
Bành Nguyên nhất thời không nghe rõ, Bành Hiểu Lộ thì giận dữ nói:
- Ông nội, ông biết không, từ sau khi tới đây anh ta liền bắt nạt cháu, lần trước anh ta còn làm cháu bị thương đó!
- Hiểu Lộ này, từ lúc nào cô học được thói xấu thế, tôi làm cô bị thương lúc nào chứ?
Diệp Lăng Phi vừa nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, vội vàng kêu lên.
- Cô nói tôi nghe thử chút?
- Hừ, anh đã từng làm tôi bị thương, ông à, cái tên Diệp Lăng Phi này rất xấu đó!
Bành Hiểu Lộ làm nũng trước mặt Bành Nguyên, nói.
- Ông ơi. Ông nói đi, ông định để anh ta ở lại chỗ này, không để anh ta về nhà à!
Bành Nguyên cười ha hả nói:
- Hiểu Lộ, Tiểu Diệp không phải là người của quân đội. Ông làm gì có quyền mà giữ cậu ấy ở đây chứ. Chuyện của cháu với cậu ấy thì hai người tự đi mà giải quyết, ông không quản đâu!
Bành Nguyên nói đến đây, bỗng nhiên nhớ tới một việc, bảo:
- Xem ông già rồi nên đãng trí quá, thiếu chút nữa thì ông quên mất, Hiểu Lộ, lần này cháu phải theo ông quay về Bắc Kinh đó!