[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 940 : Giải thích rõ ràng rồi
Ngày đăng: 02:11 28/08/19
Lúc này Diệp Lăng Phi cười lớn tiếng lên, cười tới mức khiến Hoskin phải cau mày lại. Hoskin hỏi:
- Satan, ngươi cười cái gì hả?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hoskin, tôi chỉ muốn nói với ông một điều, ông không biết rằng thời buổi này còn có cái gọi là camera sao, cái kế hoạch coi như hoàn mỹ không một kẽ hở này của ông, chỉ vì một cái băng theo dõi mà khiến tôi biết được rằng tất cả những chuyện này đều là do ông đứng đằng sau vạch kế hoạch!
Hoskin nhìn bộ dạng cười lớn tiếng của Diệp Lăng Phi, không ngờ cũng cười phá lên.
- Satan, ngươi thật sự rất thích nói đùa đó!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hoskin, thật ra tôi sớm đã biết tất cả chuyện này là một âm mưu rồi, chỉ là trước khi còn chưa được nhìn thấy đoạn video ghi hình ông, tôi không hề nghĩ ra được rằng kẻ đứng đằng sau của kế hoạch này lại là ông, cũng may mà sau khi tôi thấy được đoạn băng ghi hình ông nhập cảnh đó, tôi mới biết được, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là một cái bẫy, còn ông chính là người thiết kế cái bẫy đó!
Hoskin nghe Diệp Lăng Phi nói thế xong, hắn liền thấy hào hứng lên, cười nói:
- Satan, ngươi nói xem!
- Nếu ông đã có hứng như vậy, thế thì tôi sẽ nói cho ông nghe vậy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hút thuốc, hắn nói với Hoskin:
- Thật ra, chuyện này thật sự khiến tôi bắt đầu thấy nghi ngờ phải nói tới lúc ông phải người đi giết Hoắc Chấn. Tôi lúc đó thấy rất kỳ quái, tại sao Hoắc Chấn lại bị người ta giết chết. Ồ, xin lỗi, nên nói thế này, ông ngụy tạo thành một cái giả tưởng, chỉ vờ như có người muốn tấn công Trần Tam, nhưng ông lại sơ hở mất một điểm, chính là ở Ma Cao rất ít khi có người dùng tới vũ khí hỏa lực mạnh như vậy để giết người. Ông muốn giết chết Hoắc Chấn, mục đích chính chẳng qua chỉ là để Hoắc Chấn không nói nhiều được mà thôi!
Hoskin nghe tới đây chỉ cười không nói gì. Diệp Lăng Phi nhìn Hoskin chỉ cười không nói lời nào, liền cười nói:
- Hoskin, sao thế, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?
- Satan, ta chỉ là đang nghe thôi!
Hoskin nói.
- Hoskin, tôi nói rồi, ông không nên giết chết Hoắc Chấn. Cũng chỉ vì cái chết của Hoắc Chấn, khiến tôi ý thức được chuyện này có chút vấn đề. Đương nhiên, tôi chỉ là ý thức được mà thôi, chứ không hề biết được trong chuyện này lại phức tạp tới vậy. Người thực sự khiến tôi ý thức được trong chuyện này có nhiều vấn đề phức tạp như vậy cũng là phải nhờ tới Kim Quảng tiên sinh bên cạnh ông đây. Ồ, tôi nên gọi là ông chủ Kim mới đúng chứ, là anh ta đã khiến tôi ý thức được trong chuyện này có rất nhiều vấn đề!
Kim Quảng nghe xong, liền giật mình, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, mở miệng quát:
- Ngươi nói bậy!
- Tôi nói bậy?
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn đưa tay ném điếu thuốc xuống dưới đất, dùng chân dập dập xong. Bắt đầu đi dạo quanh khu xưởng rộng lớn. Vừa đi dạo vừa nói:
- Ông chủ Kim. Ông làm việc rất cẩn thận, nhưng lại cẩn thận quá. Tôi phải nói thế nào đây, cũng may vì cái cẩn thận quá này của ông mà khiến tôi nảy lên nghi ngờ. Đương nhiên, có một số chuyện không thể trách ông được, người đáng trách thực sự chính là Chu Hùng cơ!
- Chu Hùng?
Hoskin cũng giật nảy mình, trong kế hoạch của hắn hoàn toàn không hề có con người này, Chu Hùng mọc từ đâu ra chứ. Kim Quảng lúc này liền cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Hoskin:
- Chu Hùng là thuộc hạ của Davis, là người lần này Davis phái tới Ma cao liên hệ với tôi!
Hoskin gật gật đầu, rồi sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Satan, ngươi nói thử coi, giờ ta càng nghe càng thấy thú vị rồi!
- Hoskin tiên sinh, tôi sẽ từ từ giải thích cho ngài nghe. Để tôi giải thích rõ ràng tùng chút từng chút một, để đề phòng sau này ông còn có cạm bẫy gì thiết kế cho tôi đỡ xảy ra nhiều vấn đề như thế này!
Diệp Lăng Phi nói.
-Sự xuất hiện của Chu Hùng là một điều nằm ngoài dự tính, lúc tôi tới sòng bài của Kim Quảng, vừa hay gặp phải thuộc hạ của Chu Hùng, may sao người phụ nữ đó của Chu Hùng lại có chút qua lại với tôi. Ồ, nhắc đến điểm này, tôi không thể không nói, trước đây tôi không hề quen biết Chu Hùng, tôi cũng không biết quan hệ giữa Chu Hùng và Kim Quảng. Lý do mà tôi biết được Chu Hùng, hoàn toàn là nhờ vào một nữ cảnh sát Hồng Kông, cũng chính là nữ cảnh sát mà ông chủ Kim đây phái người đi giết, ông chủ Kim, tôi muốn nhắc nhở ông, muốn giết cảnh sát nhất định phải hết sức cẩn thận, nếu không, rất dễ bị tóm cổ đó.
- Cái gì, ngươi nói nữ cảnh sát Hồng Kông đó vẫn chưa chết?
Kim Quảng nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi xong, hiển nhiên có chút lo lắng. Kim Quảng luôn cho rằng nữ cảnh sát Hồng Kông đó đã chết rồi. Nhưng giờ xem ra, nữ cảnh sát đó vẫn chưa chết, nếu như vậy, thế thì chẳng phải...
Kim Quảng ý thức đến hắn đang gặp nguy hiểm, tám chín mươi phần trăm người nam cảnh sát Hồng Kông có chút lợi ích kia đã bị tóm rồi, còn hắn nói không chừng cũng đã bị khai ra rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Kim Quảng lo lắng như vậy, nhịn không được bật cười nói:
- Ông chủ Kim. Ông không cần phải lo lắng vậy đâu, giờ chúng ta nói chuyện về nữ cảnh sát ấy nhé. Nãy tôi có nhắc qua, vị nữ cảnh sát đó không hề chết, mà là có người của tôi cứu cô ta. Từ miệng của cô ta, tôi biết được cô ta theo dõi Chu Hùng tới Ma cao này. Do đó, tôi cũng biết Chu Hùng đến Ma Cao là để muốn gặp mặt ông. Ông chủ Kim. Ông biết ông đã làm sai một chuyện là chuyện gì chưa?
- Là chuyện gì?
Kim Quảng hỏi.
- Là ông không nên lừa tôi!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng bắn ra một câu.
- Chẳng lẽ ông nghĩ tôi là người dễ bị lừa thế sao, lúc tôi ở sòng bài của ông, ông có nói với tôi ông không hề ở Ma Cao, nhưng người phụ nữ của Chu Hùng là Mễ Tuyết lại bị một số người ám sát, trực tiếp dẫn tới kết quả rằng người phụ nữ của Chu Hùng liền đem chuyện tối hôm đó Chu Hùng gặp mặt ông nói cho tôi biết, tôi từ đó cũng biết được rằng ông tối hôm đó không hề rời Ma Cao, mà là đi gặp Chu Hùng. Còn về việc Chu Hùng bị giết, chẳng liên quan gì tới tôi, tôi chỉ cần biết rằng ông đã lừa tôi, như thế có thể nói, tôi không hề tín nhiệm con người như ông!
Hoskin cau mày lại, hắn quay đầu lại nhìn Kim Quảng một cái, liền ngay sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Satan, điều này chẳng qua chỉ có thể nói được rằng Kim Quảng là người không đáng tin cậy, nhưng ngươi sao lại biết được tất cả chuyện này do ta đứng đằng sau vạch kế hoạch?
Diệp Lăng Phi bước đi mấy bước, đứng lại, hắn nhìn thẳng vào Hoskin, mở miệng nói:
- Nếu Hoskin tiên sinh đã vội như vậy, thế thì tôi cũng không vòng đi vòng lại nữa, để tôi nói thẳng ra vậy. Đầu tiên để tôi biết được ông chủ Kim là một người không đáng tin, lời của ông ta tự nhiên cũng không đáng để tin, nhất là khi ông ta nói không ở Ma Cao, chuyện này khiến tôi nảy sinh nghi ngờ. Ông chủ Kim làm như vậy, chẳng qua chỉ là có một số chuyện không muốn để tôi biết, đương nhiên, tôi cũng không biết đó là những chuyện gì. Nhưng tôi lại trực tiếp nhận được điện thoại từ bên Vọng Hải, qua điện thoại tôi được biết vợ của Bạch Thúy Bách đến tìm nhạc phụ của tôi chính là do nghe lời của Hoắc Chấn, cũng có nghĩa là Hoắc Chấn là kẻ xúi giục vợ của Bạch Thúy Bách tới tìm bố vợ của tôi. Hoskin, sau khi tôi biết được chuyện này xong, ông đoán được tôi nghĩ gì không?
- Ngươi nghĩ được điều gì?
Hoskin hỏi.
-Tôi nghĩ từ khi tôi bước chân tới Ma Cao này, tôi đã bị người ta theo dõi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nên nói là cái kế hoạch này là một kế hoạch hoàn mỹ không kẽ hở, suýt chút nữa khiến tôi tin những chuyện này là thật. Nhưng từng điểm tùng điểm nghi ngờ một xuất hiện, khiến tôi không thể không tỉ mỉ suy xét, khi liên hệ một số điểm nghi ngờ lại với nhau, tôi biết được, tất cả những chuyện này chỉ là một cạm bẫy đã được bố trí hoàn hảo tinh tế. Ban đầu ông tìm tới Kim Quảng, để Kim Quảng liên hệ với Hoắc Chấn, để Hoắc Chấn xúi Bạch Thúy Bách tới Ma Cao. Ông vì kế hoạch này, chuẩn bị vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Ông thậm chí còn điều tra cả hoàn cảnh của nhạc phụ của tôi, điểm này không thể không khiến tôi phục ông. Hoắc Chấn ở đây chỉ là một con tốt nhỏ. Ông cố ý để tôi tìm ra Hoắc Chấn, từ miệng Hoắc Chấn tôi biết được Kim Quảng. Khi ông lợi dụng xong Hoắc Chấn, liền giết luôn Hoắc Chấn. Sau đó, liền để tôi cắn câu vào cái bẫy này. Ông để Kim Quảng cố ý tự tạo một màn diễn hoàn mỹ, để tôi tin Kim Quảng không hề biết chuyện này, còn những chuyện mà thuộc hạ của Kim Quảng làm lại cố ý dụ dỗ tôi vào cái bẫy này, tự động tiến vào cái bẫy mà ông đã thiết kế sẵn cho tôi!
Hoskin cười cười, như có vẻ thừa nhận những lời này của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào Hoskin, nói:
- Ông chỉ là dùng Bạch Thúy Bách làm mồi câu, mục đích chính là để câu tôi, con cá to này, nhưng ông tính trăm phương ngàn kế, lại không tính tới việc những thủ đoạn cao minh của ông để lộ ra dấu vết, tôi rất nhanh có thể đoán được, từ khi tôi bước chân vào Ma Cao, tôi đã bị người khác theo dõi, nếu không Hoắc Chấn đã không bị người ta giết. Như thế có thể thấy, tất cả đều có thể giải thích được rồi, nhất là khi tôi xem xong cuốn băng ông nhập cảnh vào Ma Cao, tôi đã biết được tất cả chuyện này là cái bẫy của ông, tôi mới biết ông là kẻ đứng sau giật dây!
Bộp, bộp, bộp!
Hoskin vỗ tay ba tiếng, hắn cười nói:
- Hay, thật là rất hay. Satan vẫn là Satan, không ngờ lại đoán được điểm này, ta không thể không phục trí thông minh của ngươi!
- Cảm ơn lời khen của ông!
Diệp Lăng Phi cũng không hề khách sáo nhận lời, nói:
- Tôi lúc nào cũng đều cho rằng tôi thông minh hơn ông, nếu không ông cũng sẽ không trở thành tên bại trận dưới tay tôi!
- Satan, cho dù ngươi biết những chuyện này thì cũng có được tác dụng gì chứ, ngươi không phải vẫn bước vào trong bẫy của ta rồi sao, giờ ta chỉ cần muốn giết ngươi, chuyện đó dễ như trở bàn tay vậy!
Hoskin đắc ý cười nói:
- Chẳng lẽ đây chính là cái mà ngươi gọi là thông minh, rõ ràng đã biết được đây là một cái bẫy, ngươi vẫn còn nhảy vào, đây chẳng phải quá mâu thuẫn sao?
- Hoskin. Ông sai rồi, cũng may là vì tôi biết được ông là kẻ đã dựng lên cái bẫy này, tôi mới nhảy vào, chỉ có lấy tôi làm mồi nhử, tôi mới có thể câu được con cá lớn là ông ra!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi không muốn để ông cứ trốn mãi trong bóng tối đối phó với tôi, tôi phải biến thành chủ động, câu con cá lớn như ông ra, triệt để diệt trừ ông, chỉ có như thế, tôi mới có thể an an nhàn nhàn sống tiếp được!
- Satan, ý của ngươi là ngươi cố ý làm như thế này?
Hoskin ngạc nhiên hỏi.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Không sai, tôi là cố ý làm như vậy!
Hoskin cười lạnh nói:
- Satan, ngươi không cảm thấy ngươi rất ngốc sao, ngươi nói cho ta xem, bây giờ ngươi làm thế nào để chạy ra khỏi đây được!
- Rất đơn giản, tôi không cần phải chạy, người thật sự cần phải chạy không may lại chính là ông!
Lời của Diệp Lăng Phi vừa dứt, liền nghe thấy tiếng “bụp bụp”, có một vật thể gì đó từ ngoài cửa bay vào trong nhà xưởng.