Đô Thị Thiếu Soái

Chương 103 : Thiên Dưỡng Sinh

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Mai sẽ là ngày tốt nghiệp trung học, mọi người ai cũng có chút khẩn trương, quán rượu Vong Ưu của chị Mị cũng đã treo biển không bán hàng từ mấy ngày trước. Lâm Ngọc Đình uống xong hai cốc sữa bò chị Mị rót cho, rồi vào giường nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, có chút lo lắng. Sở Thiên cười cười, nhắc nhở cô "thanh tâm quyết" trước kia đã dạy. Lâm Ngọc Đình vỗ đầu một cái, "Thanh Tâm quyết" đã làm cho suy nghĩ của cô tĩnh lại, loại bỏ lo âu suy nghĩ.

Sở Thiên trở lại phòng, vừa định ngả lưng xuống bỗng có một luồng khí ùa vào, Sở Thiên nhớ tới lời của Chủ Đao Y Sinh vội đứng dậy, làm như không biết gì, lớn tiếng gọi Chị Mị:

- Chị Mị, em vào rừng học một lát.

Chị Mị dù có chút khó hiểu nhưng luôn yên tâm về Sở Thiên nên nói:

- Đi sớm về sớm nhé, ngày mai còn đi thi đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sở Thiên đứng ngoài cửa đáp vọng lại, đi ra ngoài, một lát sau hắn cảm giác có người đang theo mình. Sở Thiên vẫn vờ như không biết, lẳng lặng đi về phía lớp học trong rừng.

Đêm nay cả khu rừng rất yên tĩnh, mấy thầy giáo thường ngày đến đây tản bộ nay cũng không gặp, có lẽ vì ngày mai là kỳ thi đại học. Sở Thiên nhìn lên vầng trăng sáng vằng vặc, đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ. Sở Thiên đi chầm chậm trong rừng cây, ánh trăng len lỏi qua từng kẽ lá yếu ớt. Sở Thiên bỗng đứng sững lại, chậm rãi nói:

- Hãy ra đi.

Một người thanh niên trẻ đi ra, di chuyển rất chậm, nhưng mỗi động tác của anh ta đều khiến cho người khác có cảm giác nguy hiểm rình rập, ánh mắt lạnh như băng, đúng là một người vô cùng đáng sợ.

Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi nói:

- Thiên Dưỡng Sinh? Trời sinh trời nuôi?

Người thanh niên trẻ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên với việc Sở Thiên biết danh tính của mình, nói rành mạch:
Thiên Dưỡng Sinh đương nhiên cũng biết tên cảnh sát thấp bé này muốn lấy đi mạng mình. Anh ta vốn hận nhất loại tiểu nhân đánh lén này, vì vậy cầm dao bầu lên, kè lên cổ kẻ mặc cảnh phục, dường như muốn giết ngay tức thì. Nhưng Sở Thiên vẫy vẫy tay, Thiên Dưỡng Sinh lúc này đã nghe lời Sở Thiên, nên đồng ý không manh động, nếu không đầu của cảnh sát thấp bé đã nằm trên mặt đất rồi.

Sở Thiên nhìn cảnh sát Trương nói:

- Cảnh sát Trương, anh đến đây để giết tôi?

Cảnh sát Trương run rẩy một chút nói:

- Ta là cảnh sát, thấy các anh đánh nhau trong rừng nên nổ súng, chứ không phải để giết người.

Sở Thiên cười khẩy, cầm lấy khẩu súng ngắn giảm thanh, xoa xoa mũi nói:

- Cảnh sát Trương, anh là cảnh sát cấp cao như vậy mà lại mang khẩu súng ngắn giảm thanh này sao? Nói thật đi, Hắc Tử cho anh bao nhiêu tiền?

Cảnh sát Trương thật không ngờ Sở Thiên lại có thể ngăn viên đạn, vừa có thể cứu sống Thiên Dưỡng Sinh, thật ra anh ta là muốn giết người diệt khẩu, nhưng lại rơi vào đao của Thiên Dưỡng Sinh, nên bắt đầu sợ hãi. Anh ta biết là Thiên Dưỡng Sinh không giết được Sở Thiên, cũng biết rõ, họ có thể giết hắn một cách dễ dàng. Vì thế khi nghe câu hỏi của Sở Thiên, như là lời tha mạng, không dám nói dối nửa lời:

- Xin hãy tha mạng cho tôi, Hắc Tử nói, không cần biết Sở Thiên có chết hay không, chỉ cần giết chết Thiên Dưỡng Sinh, sẽ cho tôi 10 vạn.