Đô Thị Thiếu Soái
Chương 105 : Kỳ thi đại học bắt đầu
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Ngày 7 tháng 6
Đây là thời gian mà tất cả học sinh và phụ huynh đều ghi nhớ. Năm nay kỳ thi đại học kéo dài, ngày hôm qua, các thầy cô giáo đã nói với mọi người, kỳ thi đại học năm nay có hơn 10 triệu người tham gia, nhiều hơn năm trước 1 triệu người. Tất cả học sinh đều yên lặng, hơn 10 triệu thí sinh muốn bước qua cuộc thi kia nên ai cũng thấy vô cùng áp lực.
Nhưng chiều qua, lúc tuyên thệ trước khi lên đường, Sở Thiên lại giúp cho mọi người lấy lại tinh thần. Sở Thiên nắm tay giơ lên, ánh mắt vô cùng kiên định, nói lớn:
- Thời gian này, chúng ta đã rất vất vả, không ngừng tiến bộ, trong gió lạnh chúng ta vẫn không bỏ cuộc, mưa gió vẫn kiên cường, dù thế nào vẫn cố gắng hết sức mình, hãy cũng nhau phấn đấu, cùng nhau tiến lên, để mang vinh dự về!
- Hãy nhớ, có ba thứ quyết định thành công: một là không từ bỏ, hai là quyết không từ bỏ, ba là quyết không thể từ bỏ!
Sở Thiên giơ nắm tay lên cao.
- Không từ bỏ, không từ bỏ, không từ bỏ. Gần 2000 thầy trò hô vang sân trường.
Hiệu trưởng rất hài lòng, các thầy cô cũng vui vẻ.
Mấy người Sở Thiên đều rất may mắn vì được thi ở ngay tại trường của mình, điều này khiến cho lòng tự tin của bọn chúng tăng vọt.
Học sinh của trường Thiên Đô tấp nập ở cổng ra vào trường học, trên mặt của cả học sinh lẫn phụ huynh đều tràn ngập niềm vui, nhưng cũng rất lo lắng, có lẽ, chính ngày hôm nay đã thay đổi cuộc đời họ.
Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi vào cổng trường, toàn bộ học sinh lớp 13 đồng loạt hô to:
- Nguyện cùng Thiếu soái đồng trí đồng lòng, cùng nhau thành công.
Âm thanh vang rất lớn, phụ huynh lớp 13 nghe được con mình nói thế vô cùng mừng rỡ. Sở Thiên biết, đám học sinh mượn việc hò hét để rũ bỏ tất cả những lo lắng, bức bách ra mà thôi.
Sở Thiên cười cười, nhìn phụ huyng lo lắng, từ tốn đáp:
- Các vị phụ huynh, nếu như con các vị phát huy tốt thì chắc chắn sẽ được thành tích cao.
Nghe xong, họ rất mừng rỡ, Sở Thiên nói đúng, nên bây giờ họ không hận thể vào trong để hỏi con mình có tốt hay không được.
Sở Thiên lách ra ngoài, đi đến chiếc xe chị Mị đã chờ sẵn.
Chị Mị thấy Sở Thiên đi đến, mở của xe ra, cười ân cần hỏi:
- Mọi việc ổn chứ?
Sở Thiên gật đầu, tựa vào vai chị Mị:
- Cũng tốt, không biết bọn Lâm Ngọc Đình như thế nào?
Nói xong, Sở Thiên nhắm mắt lại, chị Mị mở nhạc nhẹ nhẹ thư thái.
Thiên Dưỡng Sinh như là một tử thi ngồi trên ghế tài xế, mặt không có chút biểu hiện nào.