Đô Thị Thiếu Soái

Chương 111 : Rút đao tương trợ

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Hơn tám giờ tối, lúc xe lửa đỗ tại một nhà ga, vừa vặn có người giường mềm xuống tàu, Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp xoay vé nằm, nếu không sớm muộn sẽ bị người trong toa xe ghế cứng chèn chết hoặc là buồn chết, hơn nữa ở giường mềm càng có cơ hội nhìn thấy đám người chị Lệ và con gái Bát Gia khi họ xuất hiện.

Lúc 10h tối, tại một nhà ga, Sở Thiên liếc mắt liền nhận ra hai cô con gái mười tám tuổi của Bát Gia. Nếu như nói, dưới áp lực chen chúc trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, như vậy nhìn thấy một đôi mỹ nữ song sinh đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là vui tai vui mắt, ngay cả loại người không tùy tiện biểu lộ tâm tính giống như Sở Thiên, cũng không ngăn được nhìn thêm vài lần. Hai cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, dáng người cực kỳ giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, vòng tay giống nhau, thậm chí ngay cả lông mi cũng chỉnh sửa giống nhau, chỉ có màu quần áo là trái ngược, một đen một trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài.

Sở Thiên cắn bánh bao nhìn thoáng qua hai cô gái Bát Gia, chưa đi được mấy bước, cô gái đồ đen bỗng nhiên sờ túi, thần sắc thay đổi, đột nhiên quay đầu lại hô hào:

- Đứng lại, mày là tên ăn trộm, trộm túi tiền của ta.

Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại nhìn Sở Thiên, dường như cảm thấy có náo nhiệt để xem, định vây lại. Nhưng thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh cô gái đồ đen, trong lòng hơi sợ, chỉ có thể nhìn từ xa xem thế nào. Bản thân Sở Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ không ra tại sao mình lại trở thành ăn trộm? Nhìn qua vài lần, hiển nhiên vị thiên kim Bát Gia này mất túi tiền, hắn nhàn nhạt nói:

- Tiểu thư, tôi chưa chạm vào cô, có khi là cô không cẩn thận làm mất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cô gái đồ đen lạnh lùng nhìn Sở Thiên, quay đầu nói với một người tuổi gần năm mươi:

- Chú Trung, chém tay thằng nhóc này cho ta.

Chú Trung hơi sững sờ, tính tình cô con gái lớn nhà này cũng quá bá đi? Có lẽ người ta thật sự không phải ăn trộm? Dù có người ta là ăn trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải thích chém là chém. Chú Trung thấp giọng nói:

- Đại tiểu thư, tôi thấy cách ăn mặc của người này không giống như ăn trộm, nếu không bỏ qua chuyện này đi?

Chú Trung là người từng trải, y không sự gây chuyện, biết rõ ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có là khuôn vàng thước ngọc, cần gì vì mất một túi tiền liền sinh chuyện.

Cô gái đồ trắng giật nhẹ ống tay áo cô gái đồ đen, cũng thấp giọng mở miệng nói:

- Chị, được rồi, vừa rồi chúng ta cũng không có chứng cớ nhìn thấy người ta ăn trộm túi tiền của chị.

Cô gái đồ đen nổi giận mắng:

- Em gái, còn cần chứng cớ sao? Thằng này vừa đi qua bên chị, ví tiền của chị đã không thấy tăm hơi, không phải hắn thì ai chứ?

Lúc Sở Thiên lướt qua cô gái đồ đen bá đạo này, ngắm cô gái đồ trắng bên cạnh vài lần, từ ánh mắt nhu hòa có thể thấy được, cô em gái này hiển nhiên thiện lương và điềm đạm nho nhã hơn cô chị vài phần, cũng phân rõ phải trái.

Cô gái đồ đen thấy mọi người xin tha cho Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên ngắm em gái mình, càng tức giận, đột nhiên đi tới, giáng một cái tát vào Sở Thiên, nổi giận mắng:
Giờ phút này Hỏa ca dục hỏa mãnh liệt, gã không thiếu gái đẹp, nhưng chưa chơi đùa song sinh bao giờ.

Hỏa ca cười dâm dật chậm rãi đi về phía Tư Nhu và Niệm Nhu, khuôn mặt hai chị em hoảng sợ kêu lên, lùi về phía góc giường, muốn rời xa ma chưởng của Hỏa ca.

Hai gã vệ sĩ chú Thúc dẫn theo thừa dịp ánh mắt Hỏa ca bị hai cô gái Bát Gia hấp dẫn, một gã nghiêng người nhảy ra sau, tránh thoát dao nhọn trên cổ, vung chân đá vào tay cầm đao, trong chốc lát, hai vệ sĩ đã thoát thân, đứng ở một góc gian phòng, đưa lưng về phía góc, rút dao ngắn trên người ra, hiển nhiên chuẩn bị dốc sức liều mạng với đám hung đồ này.

Nét mặt hai chị em Tư Nhu cùng chú Thúc biểu lộ vài phần hy vọng, nhìn xem hai vệ sĩ dùng số tiền lớn thuê được sẽ bảo hộ họ thế nào.

Hỏa ca cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường nhìn họ, nói:

- Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy tiền người ta làm vệ sĩ, sẽ không bán mạng vì chủ tử, hiện giờ xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn.

Kiệt Tử đứng ở cửa bỗng nhiên đứng ra, không nói lời nào, đao nhọn trong tay tấn công hai vệ sĩ theo đường vòng cung, hai vệ sĩ hết ức chăm chú trên người Kiệt Tử phía trước, thấp giọng gào thét, xách đao vọt tới Kiệt Tử một trái một phải. Phải nói, Bát Gia mời vệ sĩ cho hai cô con gái, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử hàng ngày kiếm ăn trên vết đao này, không thể nghi ngờ gặp phải dân chơi thứ thiệt.

Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao bổ qua bên trái, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ có lực, nháy mắt đã chém lên tay cầm dao của vệ sĩ bên trái, lập tức thu đao, thân thể nghiêng bên phải tránh ra ngoài, tốc độ nhanh chóng khác thường, dao vệ sĩ bên trái chém ra còn chưa tới người Kiệt Tử, bả vai đã bị Kiệt Tử đâm tổn thương, lập tức cánh tay hai vệ sĩ đều bị trọng thương, dao rơi trên đất. Hai sát thủ của Hỏa ca nhào tới, đá ngã hai vị vệ sĩ, dùng dao chém mấy nhát lên người bọn họ, nếu như không phải chị Lệ nói không thể giết vệ sĩ, đoán chừng hai vệ sĩ này đã thấy Phật tổ Tây Thiên.

Vệ sĩ đã không còn năng lực chống cự, họ thật sự không ngờ đao pháp của Kiệt Tử bá đạo, lanh lẹn nhanh chóng như thế.

Lúc này Hỏa ca xoay đầu, dâm đãng nhìn Tư Nhu và Niệm Nhu ở góc giường, nói:

- Hai em gái, đến, chơi với chú.

Vừa nói vừa cởi quần áo trên người mình xuống, vài vết sẹo trên người lộ ra biểu hiện sự anh dũng của Hỏa ca.

Tư Nhu và Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại.

- Các vị, có muốn ăn bán bao hay không? Mười đồng một cái, bảo đảm làm tự nhiên đó.

Một người trẻ tuổi bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đằng sau còn có người bưng mười lăm cái bánh bao, dường như bọn họ không nhìn thấy chuyện bất thường đang phát sinh bên trong, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.