Đô Thị Thiếu Soái

Chương 113 : Diện kiến Bát Gia

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Bát Gia rất tức giận.

Sau khi Bát Gia thoát ẩn giang hồ tám năm trước, thì chưa từng tức giận. Khi có người nói cho lão biết, người của Phủ Đầu bang cùng Tương bang ẩu đả trên địa bàn của lão, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, huynh đệ Thanh bang từ thời kỳ cường thịnh 800 người đến bây giờ còn lại 80 người, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, tiền đầu tư bất động sản của lão rút lại không còn một nửa, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, cảnh sát đã tăng thêm gấp bội tiền hiếu kính, lão không tức giận. Khi có người nói cho lão biết, hiện giờ lão chỉ còn lại tư cách và danh vọng, lão vẫn không tức giận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng hôm nay, Bát Gia quả thực tức giận, bởi vì lão biết rõ hai cô con gái lão thương nhất thiếu chút nữa bị người Tương bang lăng nhục. Phải biết rõ, Bát Gia cả đời anh hùng, trước bốn mươi tuổi chưa từng có con, sau này tới Tĩnh Hoa Tự hỏi thăm đại sư, Thủy Kính đại sư chỉ nói cho lão biết, có được tất có mất, nếu muốn có con, phải rời khỏi giang hồ. Khi đó Bát Gia tất nhiên không tin, kết quả liên tục cưới vợ bé, đều không sinh một đứa con trai hoặc con gái, tuổi gần bốn tám Bát Gia rốt cuộc khủng hoảng, lúc đánh xuống nửa giang sơn, dứt khoát rời khỏi giang hồ. Trong năm đó, bà Năm khó khăn sinh ra một đôi song sinh cho lão, sau đó ngậm lệ mà mất. Trước khi mất muốn Bát Gia chiếu cố thật tốt cho hai cô con gái Tư Nhu và Niệm Nhu chính là con gái lão có được khi tới tuổi già, dù cho không có lời dặn dò của bà Ngũ lúc sắp chết, Bát Gia cũng sẽ coi Tư Nhu và Niệm Nhu trở thành bảo bối tâm can.

Bát Gia đi tới đi lui ở cửa biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, vừa chờ hai cô con gái trở về, vừa suy nghĩ sự việc, hai viên bi sắt trong tay dường như bị lão bóp nát. Rốt cuộc, Bát Gia dừng bước, bởi vì lão thấy xe nhà mình đang lái vào biệt tự, sắc mặt Bát Gia mang theo vài phần bình tĩnh, còn có mấy phần vui mừng, cuối cùng hai cô con gái bảo bối đã trở về.

Quả nhiên, xe chống đạn vừa mở ra, Tư Nhu và Niệm Nhu như hai con chim nhỏ bé nhào về phía Bát Gia. Ngay cả Tư Nhu ngày xưa luôn chống đối Bát Gia cũng lập tức cảm thấy phụ thân là bến cảng an toàn. Bát Gia mở hai tay, cao hứng ôm hai cô con gái đang tuổi thanh xuân, thầm nghĩ nếu hai cô con gái này của mình bị lăng nhục, mình nhất định dẫn người san bằng tất cả địa bàn Tương bang, khiến cho Tương bang hoàn toàn biến mất khỏi Thượng Hải.

Tư Nhu quay đầu nhìn Sở Thiên cách đó không xa, tâm tình hơi phức tạp, ý tứ hàm xúc nói với Bát Gia:

- Cha, tiểu tử kia rất tốt, có thể mời bọn họ trở thành vệ sĩ mới của con.

Bát Gia tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, sao đoán không ra tâm tư của con gái, cho rằng Tư Nhu chỉ muốn mượn việc này cảm tạ ân cứu mạng, vì vậy gật đầu:

- Được, cha sẽ nghĩ biện pháp.

Bát Gia hàn huyên một hồi với hai cô con gái, để hai cô trở về phòng nghỉ ngơi một chút, chờ tới bữa cơm.

Biệt thự Vân Thủy Sơn Cư xây dựng tại sườn núi Quy Sơn, lưng tựa núi xanh, quan sát cả tòa thành thị, râm mát mà không ẩm ướt, rộng lớn mà không trống trải, mùa hè nghỉ mát, mùa đông ấm áp, từ mười mấy năm trước Bát Gia tốn số tiền lớn mua nó, lại mất số tiền lớn tu chỉnh chim hót hoa nở, cầu nhỏ nước chảy, thật sự tinh xảo, có vẻ tự nhiên. Biệt thự Vân Thủy Sơn Cư là bảo địa phong thủy của Bát Gia, cũng là nơi Bát Gia thích mời khách nhất.

Sở Thiên xuống xe, lập tức mê say sự tinh xảo của biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, cổ điển, sáng sủa phù hợp, đỉnh nghiêng hình ngọn tháp, cột trụ trang sức, bể bơi, hành hang kết hợp, tài liệu kiến trúc tự nhiên cùng tôn nhau lên, đây mới là cuộc sống của người có tiền, đây mới gọi là hưởng thụ, Sở Thiên chợt phát hiện dường như mình rất mệt nhọc, trong lòng thầm than, lúc nào mới có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút.

Sở Thiên cũng biết, đợi đến ngày đó, mình đã ngạo thế mà đứng, cả đời vinh hoa.
Bát Gia cầm lấy, nhìn kỹ càng, phẫn nộ dường như lại tới nữa, lạnh lùng nói:

- Quả nhiên là lệnh bài đám cao tầng nắm giữ, ta muốn bọn chúng phải trả giá thật nhiều, con gái của ta cũng dám động, ngươi giúp ta hẹn Diệp Tam Tiếu của Phủ Đầu bang đêm mai ăn cơm.

Chú Trung gật đầu, lòng ngộ ra điều gì đó.

Bát Gia chợt nhớ tới một việc, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc, trịnh trọng mở miệng nói:

- Ngọc Trung, ngươi cảm thấy hai người trẻ tuổi kia thế nào?

Chú Trung suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói:

- Một người trầm mặc ít nói, một người hoạt bát sôi nổi, nhưng đều có đặc điểm giống nhau, thiếu niên cẩn thận, ẩn sâu không lộ.

Bát Gia gật đầu, rất tán thành nói:

- Đúng vậy, có cái nhìn giống ta, một kẻ đi đường ổn trọng, một kẻ đi đường nhẹ nhàng, nhưng bước chân hai người đều không phát ra tiếng động, có thể thấy được đều là người làm việc cẩn thận; duy nhất có thể xác định là, bọn họ trẻ tuổi như thế, có lẽ không có ngọn nguồn bang phái, cho nên bọn họ sẽ không bất lợi đối với Thanh bang, sẽ không bất lợi đối với hai đứa con gái của ta, có lẽ bọn họ thật sự thích tiền.

Trong lòng chú Trung âm thầm bội phục Bát Gia quả nhiên nhìn người vô số, ánh mắt độc đáo, lúc này mới hiểu được mục đích Bát Gia mời Sở Thiên gia nhập Thanh bang.