Đô Thị Thiếu Soái

Chương 118 : Tập kích

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Chú Trung kinh hãi, Bát gia vừa mang anh em tinh nhuệ Thanh bang đi chưa được bao lâu thì đã có một đám người đằng đằng sát khí xông tới, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước. Lúc này mười huynh đệ Thanh bang ở trong biệt thự nghe tiếng động liền chạy ra. Nhưng so sánh, bất luận là nhân số hay khí thế đều kém xa. Hai chị em Tiêu gia thấy mọi người tán loạn như vậy, vội ngó qua cửa sổ, thấy một đám người hung thần ác sát, sợ hãi co đầu lại, sau đó lại hiếu kỳ thò đầu ra quan sát.

Chú Trung cố trấn tĩnh, yếu ớt hỏi:

- Chúng mày là ai? Dám tới địa bàn của Bát gia gây chuyện, chán sống rồi sao?

Chú Trung không muốn lần nào cũng phải nói nhảm như này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Với lại Bát gia đủ tư cách và uy vọng để nói vậy.

Tên đầu lĩnh hừ một tiếng, khinh thường, miệt thị nói:

- Bát gia? Bát gia là cái thá gì. Sau đêm nay Bát gia sẽ là lịch sử!

Trong lòng chú Trung hoảng hốt, lo lắng Bát gia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ tới sáu mươi huynh đệ Thanh bang, y cũng an tâm hơn chút, tuy nhiên vẫn buột mồm máy móc hỏi một câu:

- Chúng mày là ai?

- Chúng là người của Phủ Đầu bang, mời Bát gia và anh em tinh nhuệ Thanh bang đi, sau đó đến tiêu diệt đại bản doanh của Bát gia, trên đường tìm cơ hội tiêu diệt Bát gia và anh em Thanh bang. Thế nên sau khi Bát gia vừa rời khỏi chúng đã lập tức tới.

Sở Thiên vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:

- Không biết ta có đoán đúng hay không. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí, nói:

- Mày cũng có chút đầu óc. Đáng tiếc mày không có cơ hội biết rõ bọn tao là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến kết quả của Bát gia. Đêm nay, không ai trong biệt thự này chạy thoát.

Chú Trung bỗng nghĩ tới thân thủ của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, có thêm vài phần dũng khí, nói:

- Thanh bang ta không thù không oán gì, sao chúng mày lại ra tay với chúng tao?

Tên cầm đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay:

- Muốn biết nguyên nhân, tự mình tìm Diêm Vương mà hỏi. Ông mày không có thời gian dài dòng với chúng mày. Các anh em, giết! Nhớ kỹ, chó gà không tha!
- Vậy kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa các bang và Tương bang cũng chính là chúng mày?

Cam Trường Sơn gật đầu, thành thật nói:

- Đúng vậy.

Sở Thiên biết không đủ thời gian để hỏi chi tiết mọi chuyện, dứt khoát nói:

- Còn chuyện gì quan trọng hay không? Nhớ kỹ chúng tao gặp chuyện không may thì bọn mày cũng gặp chuyện không may, chúng tao an toàn thì mày sẽ còn mạng.

Cam Trường Sơn biết Sở Thiên không phải đang hăm dọa, Sở Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã. Gã suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói:

- Có, dựa theo kế hoạch, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lập tức đi trợ giúp hai tổ súng ngắn. Thông tin ở Thủy Tạ Hoa Đô đã bị cắt đứt, chỉ có thể lên núi chứ không thể xuống. Muốn xuống núi an toàn phải bật đèn xe ba dài hai ngắn, có một phút an toàn, sau đó hai tổ kia sẽ nổ súng. Kỳ thực thời gian một phút kia là để cho người của Phủ Đầu bang xuống núi.

Sở Thiên biết tên này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, cái gì biết nhất định sẽ khai ra, những điều còn lại chờ lên xe hỏi sau cũng không muộn. Lúc này chú Trung đi tới, chưa kịp nói gì thì Sở Thiên đã mở miệng:

- Chú Trung, có việc gì lên xe nói sau. Hiện giờ chúng ta dẫn theo anh em đi đón Bát gia. Nếu chú Trung tin tưởng Sở Thiên, vậy hãy để Sở Thiên chỉ huy hơn mười huynh đệ Thanh bang, như thế nào?

Hiện giờ chú Trung hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên, gật đầu, cung kính nói:

- Tất cả đều nghe Thiếu gia sai bảo.

Sở Thiên sững sờ một chút, lập tức nghĩ tới thân phận con nuôi của Bát gia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chú Trung gọi hắn như vậy. Hắn gật đầu, nói:

- Mang Tư Nhu và Niệm Nhu theo, ở lại biệt thự không an toàn.

Đêm nay nhất định không yên tĩnh.