Đô Thị Thiếu Soái

Chương 12 : Vu oan

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn từ căng-tin trở về lớp học. Tại hành lang, Sở Thiên trông thấy Lâm Mỹ Mỹ đứng ở cửa lớp ngó trái ngó phải, thần sắc lén lút. Lâm Mỹ Mỹ vừa thấy bóng Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn, vội vàng trở vào trong lớp học. Sở Thiên kinh ngạc, cùng Khương Tiểu Bàn đi vào, thấy trong lớp học chỉ có Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang. Thấy Sở Thiên, hai người thần sắc không tự nhiên, gục đầu xuống bàn ngủ. Nhưng Sở Thiên có thể cảm giác được bọn họ không hề ngủ, ngược lại hơi thở có phần gấp gáp hơn.

Sở Thiên không nói gì. Hắn biết nhất định vừa rồi họ đã làm chuyện gì mờ ám. Đột nhiên hắn phát hiện cặp sách của mình bị người đụng vào, vì vậy gục đầu xuống bàn, cũng giả vờ ngủ. Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang, thấy Sở Thiên không có động tĩnh gì mới an tâm trở lại. Sở Thiên mỉm cười, nhân lúc họ không chú ý lấy cặp sách từ trên bàn xuống, kiểm tra thì phát hiện trong góc có hai thứ rất cứng. Sở Thiên lấy nó ra, nắm trong tay, nói nhỏ với Khương Tiểu Bàn:

- Tiểu Bàn, đây là cái gì vậy?

Khương Tiểu Bàn đang buồn ngủ, nhìn thấy hai thứ này liền tỉnh như sáo, nắm lấy tay Sở Thiên, hưng phấn kêu lên:

- Sở Thiên, đây là kim cương, trị giá rất nhiều tiền, bạn kiếm chúng ở đâu ra vậy?

Về sau Khương Tiểu Bàn mới biết dùng "rất nhiều tiền" vẫn chưa đủ hình dung giá trị hai viên kim cương này.

Sở Thiên cũng không có phản ứng gì:

- Kim cương? Trị giá rất nhiều tiền?

Khương Tiểu Bàn sững sờ, nói:

- Kim cương cũng giống như trân châu vậy, không những có thể dùng để trang trí mà còn có thể tăng tỷ giá đồng bạc.

Trong lòng Sở Thiên đã hiểu hai viên kim cương này rất giá trị, có thể khiến mình quay đầu xe. Trong cặp sách của mình đột nhiên xuất hiện thứ này, xem ra là có người định vu oan hãm hại mình. Sở Thiên đảo mắt nhìn Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang trong lòng lập tức hiểu ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang cấu kết với nhau, như vậy khẳng định Lí Kiếm cũng tham gia việc này. Mà có Lí Kiếm tham dự, vậy theo lời của Hồ Bưu thì cảnh sát cũng sắp xuất hiện.

Sở Thiên quyết định chơi lại chúng một phen.

Giờ học buổi chiều vừa bắt đầu không lâu thì có cảnh sát tiến vào phòng học. Thầy giáo và thầy chủ nhiệm vội vã tới hỏi. Thầy chủ nhiệm Trương cũng không quen biết với cảnh sát, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tên cảnh sát béo dẫn đầu nghiêm túc nói:

- Tối qua một cửa hàng vàng bạc đá quý bị trộm. Theo tin tức chúng ta thu được thì đối tượng tình nghi là học sinh trong lớp này.

Chủ nhiệm Trương có chút ngờ vực:

- Học sinh sao có thể ăn trộm ở một cửa hàng vàng bạc đá quý? Nếu là như vậy, không phải là an ninh của cửa hàng quá kém thì chính là học sinh kia quá lợi hại!
Tất cả mọi người, kể cả Liễu Trung Hoa đều giật mình nhìn Sở Thiên. Sở Thiên ngăn cảnh sát điều tra liệu có phải hắn có tật giật mình, ăn trộm kim cương, vì vậy mới không cho cảnh sát điều tra?

Cảnh sát béo cũng đã đi tới, bất mãn nói:

- Cậu muốn thế nào? Có phải muốn cản trở người thi hành công vụ?

Sở Thiên cười cười, giơ quyển kiến thức pháp luật lên, thản nhiên nói:

- Tôi muốn xem lệnh khám xét của các anh.

Lệnh khám xét? Cảnh sát có chút dở khóc dở cười. Thứ đó là để đưa cho người có địa vị, một tên nhãi con xem cái đó làm rắm gì, đúng là quá hoang đường, quá vớ vẩn mà!

Nếu như không phải có Liễu Trung Hoa ở đây, y đã xông tới xích cổ Sở Thiên lại rồi. Hắn lạnh lùng nói:

- Chúng tôi xác định tang vật ở trên người cậu, không cần lệnh khám xét, chỉ cần lục soát xong là sẽ biết rõ chúng tôi nói đúng!

Theo tư duy quán tính, mọi người không tự chủ được liền gật đầu.

Sở Thiên mỉm cười:

- Cảnh sát muốn lục soát tài sản của một công dân không đưa ra lệnh khám xét thì đó là thiếu trình tự pháp luật, không mang tính pháp lí. Cho dù hiện giờ cảnh sát tìm ra hai viên kim cương trên người tôi nhưng bằng chứng thu được không có tác dụng, cũng không thể dùng thứ này để lên án công dân, tôi càng không thể bị định tội!

Mọi người đều sững sờ, tuy rằng Sở Thiên khiến họ không thấy rất lạ nhưng những điều đó nghe cũng có lý.

Cảnh sát béo hừ một tiếng, nói:

- Đừng có ngụy biện, mau tránh ra, không được cản trở chúng tôi làm việc, nếu không chúng tôi lập tức bắt cậu lại!

Sở Thiên quát lớn:

- Làm càn, đây là hiến pháp quốc gia đã quy định. Vậy mà anh dám nói đó là ngụy biện. Xin mọi người mở sách kiến thức luật pháp trang 21 xem điều tôi nói có đúng hay không?!