Đô Thị Thiếu Soái
Chương 124 : Để lộ thân phận
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
- Khoan đã.
Lời nói phát ra từ miệng Sở Thiên khiến cho mọi người đều bị chấn động, sau đó hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười lúc trước, thản nhiên nói:
- Diệp bang chủ không phải đã nói là phải làm cho bọn họ suy yếu từ từ rồi sau đó mới giết chết hết đó sao? Làm sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như thế?
Sở Thiên quả thật là không thể ngờ được Diệp Tam Tiếu lại xảo quyệt như vậy, chỉ bằng mấy lời nói đã rũ bỏ hoàn toàn âm mưu của mình, mặt không hề biến sắc, lại đem toàn bộ sự chú ý của các bang dời về phía Tương bang. Trước mắt bản thân hắn chỉ có thể ra mặt, để lộ thân phận Tương bang của mình, đi từng bước một, hy vọng Thiên Dưỡng Sinh có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lúc nãy Sở Thiên cũng đã định nói ra cái tên Cam Trường Sơn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười giả tạo của Diệp Tam Tiếu, một khi làm không tốt, sẽ đánh rắn động cổ, nhiệm vụ của Thiên Dưỡng Sinh sẽ trở nên vô cùng gian nan, không diệt trừ được tổ súng lục kia, Sở Thiên không thể yên tâm lật bài được.
Diệp Tam Tiếu nhìn lướt qua tất cả mọi người, dù sao thì người không thể tái chiến được nữa, dứt khoát cười nói:
- Diệp Tam Tiếu ta một khi đã hứa thì lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta đã nói là sẽ để cho từng người đối chiến với nhau, mọi người ở đây đều có thể làm chứng, nhưng người của Tương bang bây giờ còn ai có thể tái chiến hay sao?
Mọi người thấy Quang tử gắng gượng đứng dậy, tất cả đều không cầm lòng được mà lắc đầu, thầm than, tên này quả thật là phá đám, ngay cả người còn có thể tái chiến duy nhất của Tương bang là Quang Tử cũng đã bị thương thành ra như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục chiến đấu được đây?
- Vẫn còn.
Thái độ của Sở Thiên vẫn là không hề sợ hãi, những từ thốt ra từ miệng hắn vẫn luôn luôn gây chấn động lòng người.
- Ai!
Tất cả mọi người đều đồng loạt hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên nghiêm túc gật đầu, đi tới phía trước Tương bang, tháo khẩu trang xuống, mỉm cười, xoay người lại nói với mọi người:
- Đó chính là Tam đương gia của Tương bang, Sở Thiên.
Lời vừa nói ra khiến cho mọi người chấn động, vô cùng chấn động.
Sở Thiên cảm nhận được phách lực của Đồ Long Hổ, biết rõ người trung niên này tên cũng như người, vì vậy không dám khinh thường, gật gật đầu:
- Họ Sở, tên Thiên!
Đồ Long Hổ gật gật đầu, không lập tức ra tay mà lẳng lặng nhìn Sở Thiên, hai tay buông thõng, ánh mắt như một thanh kiếm sắc bén đảo qua người Sở Thiên, giống như chỉ cần phát hiện chút sơ hở là hai cánh tay mập mạp kia sẽ biến thành song chưởng đoạt mệnh, cho Sở Thiên một kích trí mạng.
Sở Thiên biết Đồ Long Hổ đang tìm cơ hội xuất thủ, bất kể là hắn thả lỏng hay tập trung, Đồ Long Hổ cũng nhất định không do dự giết tới. Đồ long, đồ hổ cần phải một kích trí mạng! Trên mặt Sở Thiên mỉm cười như cũ, thần sắc tự nhiên, ánh mắt nhìn như không nhìn Đồ Long Hổ đang vận sức chờ ra chiêu, giống như không phát hiện sát khí tỏa ra từ trên người Đồ Long Hổ.
Đồ Long Hổ cảm thấy mù mịt, người trẻ tuổi trước mặt nhìn có vẻ vô cùng tùy tiện, nhưng thực tế phòng ngự kiên cố, khiến người ta cảm thấy không có chỗ để ra tay, trong lòng không khỏi thất kinh, chăm chú nhìn chằm chằm Sở Thiên, tìm cơ hội phá vỡ thế giằng co.
Diệp Tam Tiếu thấy Đồ Long Hổ đứng lâu vậy vẫn không ra tay, không kiên nhẫn hô lên:
- Đồ Long Hổ, giết hắn cho ta, chẳng lẽ ngươi không đối phó nổi một tên tiểu tử hay sao?!!
Diệp Tam Tiếu suýt nữa nói ra:
- Chẳng lẽ ta dùng hai trăm vạn mời ngươi về chỉ để đứng đó?!!
Vừa rồi thời điểm đổ máu với Tương bang, Diệp Tam Tiếu không cho mấy cao thủ này ra tay mà muốn họ sống mái với những bang hội khác. Nhưng hiện tại cần dùng thì Đồ Long Hổ lại không thèm đếm xỉa tới.
Đồ Long Hổ lộ vẻ bất lực, than nhẹ một tiếng, hai tay mập mạp tụ lực, trở nên cứng rắn, ánh mắt bắn ra, lao về phía Sở Thiên cách đó năm mét.