Đô Thị Thiếu Soái
Chương 141 : Soái Quân
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử đang phơi nắng ở cửa, các huynh đệ còn lại thì đang nỗ lực luyện tập. Bọn họ đã biết hơn một trăm người này bây giờ đã không bang không phái rồi, không còn là đệ tử Tương bang chiếm giữ một nửa Thượng Hải nữa. Nhưng trên mặt họ không hề đau buồn và bi quan. Những ngày còn ở Tương bang, bọn họ đã sớm biết rằng bản thân mang danh là con đẻ, nhưng ngay cả đãi ngộ như con ghẻ cũng không có. Mấy năm nay, huynh đệ càng hợp lại càng ít, oan ức lại càng nhiều. Những đám nhà giàu có, những người thuộc dòng chính này lại chỉ có thể ăn cho sướng miệng, cho nên khi Sở Thiên dẫn người thân của mình rời khỏi bang, trong lòng lại có phần thoải mái. Huống hồ Sở Thiên quá thông minh, bản lĩnh và lòng can đảm đều khiến cho mọi người vô cùng bội phục. Thời điểm ở tại đại sảnh lên án mạnh mẽ bọn Trường Tôn Cẩn Thành, càng khiến cho bọn họ nhiệt huyết dâng cao, nguyện vì tri kỷ mà chết.
Trong miệng Sở Thiên ngậm một cọng cỏ non, từ từ nhai nhai mấy cái, hương vị cỏ xanh ở trong miệng tan ra mùi của đất, Sở Thiên ngẩng lên nhìn trời, thản nhiên nói:
- Hai anh, chúng ta bây giờ phải xây dựng thành một bang phái, đặt tên hẳn hỏi. Như vậy các huynh đệ mới có lòng trung thành, mới có thể nguyện vì nó mà liều mạng đổ máu. Cái tên này, nên đặt sao cho hay đây?
Quang Tử đột nhiên ngồi dậy, hào khí vạn trượng, nói:
- Khí thế của cái tên nhất định phải lớn hơn Tương bang, át cả Tương bang. Bọn Trường Tôn Cẩn Thành là Tương bang, vậy thì chúng ta hãy đặt là Soái bang đi, cao hơn bọn họ một bậc, để cho mấy lão cổ lỗ sĩ chúng tức chết.
Trong mắt Quang Tử bây giờ chỉ nghĩ đến làm cách nào để làm nhục Tương bang, nghĩ đến buổi tiệc tối hôm đó, bộ dạng hoảng loạn của bọn chúng, trong lòng Quang Tử sảng khoái từng trận.
Hải Tử lắc đầu, nhìn chăm chăm lên bầu trời, hiển nhiên là không đồng ý với cái tên mà Quang Tử nghĩ ra, cười cười nói:
- Soái bang hơi tầm thường một chút, chữ "bang", "giáo", "phái" đều tầm thường, không thể hơn người ta một bậc được, Tam đệ ngươi nói có đúng hay không?
Sở Thiên nghe Quang Tử và Hải Tử nói xong, trong lòng khẽ động, phun cọng cỏ non trong miệng ra, hưng phấn nói:
- Soái bang đúng là có hơi tầm thường, nhưng mà chữ "Soái" này cũng không tệ, hai anh xuất thân nhà binh, rõ ràng chúng ta đặt tên "Soái Quân" là hay nhất, vừa áp đảo Tương bang, vừa có đẳng cấp, không tầm thường giống như mấy cái "bang, giáo, phái" gì gì đó, hơn nữa chúng ta phải dùng tiêu chuẩn quân đội để huấn luyện cho các huynh đệ, tạo ra một "Soái Quân" càn quét bến Thượng Hải, không biết ý hai anh thế nào?
Hải Tử và Quang Tử vừa nghe, tinh tế thưởng thức, rồi cùng đồng thanh nói:
- Cô Kiếm được sự cứu giúp của Thiếu soái, lại hao tổn chân khí bức độc, sức khỏe đã hồi phục được năm phần. Cô Kiếm không có gì báo đáp, nguyện đồng sanh cộng tử, cùng sống cùng chết với Thiếu soái. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sở Thiên lắc đầu, mình sao có thể thu hạ Cô Kiếm được? Nói gì thì nói, Cô Kiếm cũng là cao thủ có một không hai trên giang hồ.
- Cô Kiếm, thanh danh của anh lớn như thế, thân thủ hơn người, Sở Thiên tôi sao có thể để anh hạ mình đi theo được? Chẳng phải là để người khác chê cười sao?
Cô Kiếm quỳ thẳng xuống, sắc mặt ngẩng lên vô cùng dứt khoát, thanh âm vang dội:
- Cô Kiếm làm chuyện gì chưa bao giờ quan tâm ánh mắt của người khác, hôm nay đã nhận Thiếu soái, thì đến chết cũng không thay đổi.
Sở Thiên chìa tay muốn nâng Cô Kiếm dậy, thì ngay lập tức Cô Kiếm đã vận nội kình chống lại, khó mà nâng dậy được. Nếu như hắn cũng vận khí để ép y dậy, e sợ sẽ làm hại đến thân thể còn chưa hồi phục chấn thương của Cô Kiếm, lập tức thần sắc bối rối khó xử.
Hơn một trăm huynh đệ Soái Quân đêm đó đều đã thấy Sở Thiên và Cô Kiếm đánh nhau một trận có một không hai, đối với thân thủ của Cô Kiếm đương nhiên là hiểu rõ, bây giờ lại thấy Cô Kiếm cũng muốn gia nhập Soái Quân, muốn đi theo Sở Thiên, ai nấy đều cảm giác tự hào đối với Soái Quân, lòng trung thành lập tức trở nên mãnh liệt hơn nữa.
Cô Kiếm dùng ánh mắt nghiêm túc và bình thản nhìn Sở Thiên, một lần nữa cố chấp nói:
- Nếu như Thiếu soái không đồng ý, Cô Kiếm sẽ quỳ mãi ở đây.