Đô Thị Thiếu Soái
Chương 15 : Luận sử cùng Giáo sư
Ngày đăng: 14:53 30/04/20
Lâm Ngọc Đình thấy Liễu Trung Hoa cũng không chút e dè, ngược lại thoải mái gọi:
- Bác Liễu.
Sở Thiên và Khương Tiểu Bàn đều sững sờ. Lâm Ngọc Đình gọi Liễu Trung Hoa là bác, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản.
Liễu Trung Hoa cũng rất ngạc nhiên, ông cao hứng cười nói:
- Đình nhi, hóa ra là cháu, cha cháu có khỏe không?
Lâm Ngọc Đình cười cười:
- Cha cháu vẫn bận rộn như trước kia, mệt mỏi vì danh tiếng.
Liễu Trung Hoa cảm khái nói:
- Lâm Kiểm đúng là một Kiểm sát trưởng tốt, làm quan thanh liêm, ghét ác như thù. Thành phố Nghi Hưng nhờ ông ấy mà công bình hơn vài phần!
Sở Thiên ngồi nghe cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng Khương Tiểu Bàn lại lộ vẻ bất ngờ, nói:
- Chẳng lẽ cha bạn chính là người được mọi người gọi là "Thiết Diện Bao Công" Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh?
Lâm Ngọc Đình thản nhiên gật gật đầu, trong lòng vui mừng vì thanh danh của cha mình trong dân chúng.
Chỉ có Sở Thiên vẫn mù tịt, không nhịn được hỏi:
- Đó chẳng phải là Bao Chửng thời Tống hay sao?
Khương Tiểu Bàn cười hắc hắc, tự cho mình tin tức linh thông, nói với Sở Thiên:
Sở Thiên lắc đầu nói:
- Người quyết định không phải bạn, bạn cũng không phải dân chúng triều Tống, không thể hiểu hết sự tàn khốc của chiến tranh. Bách tính thời Tống đã trải qua chiến tranh, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể an cư lạc nghiệp, mấy ai nguyện ý buông tha cuộc sống yên bình lấy tiếng thơm vài chục năm? Có lẽ, nỗi đau xót của triều Tống chính là nguyện ý an nhàn!
Khương Tiểu Bàn lại tiếp tục:
- Nhưng sống như vậy quá uất ức!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Lịch sử luôn phát triển, mỗi triều đại thay đổi chính là lịch sử tiến bộ. Đây không phải thứ mà ý chí của bạn có thể thay đổi được. Bất luận triều Tống nhục nhã như thế nào nhưng cũng không thể phủ nhận chiến công của nó. Chúng ta chỉ có thể nói sự tồn tại của triều Tống mang theo nỗi chua xót.
Sở Thiên nhìn Liễu Trung Hoa, áy náy cười nói:
- Thật xin lỗi, em đã lạc đề rồi!
Liễu Trung Hoa cười lớn nói:
- Trò nói rất hay, khiến cho ta được mở mắt rồi!
Sở Thiên tươi cười xán lạn.
Mấy lãnh đạo ngồi cạnh cũng đua nhau giơ ngón tay thẳng lên, cũng hỏi Liễu Trung Hoa tên người học sinh này. Sự hiểu biết lịch sử của học sinh này đã khiến họ mở rộng tầm mắt, cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Rốt cục đồ ăn cũng bưng lên, bàn đầy thức ăn ngon nhưng Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn vừa ăn vừa băn khoăn, luôn nghĩ tới lời nói của Sở Thiên: Nỗi đau xót của triều Tống!