Đô Thị Thiếu Soái
Chương 150 : Trận đầu tiên
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Mấy anh em Soái Quân đã dừng đánh, tên quản lý dương dương tự đắc cho rằng mọi người sợ cái tên Tương bang. Nhưng gã đột nhiên phát hiện không phải vậy, ánh mắt mọi người lạnh như băng, đang định chạy trốn thì Quang Tử xông lên, một quyền đánh vỡ mũi, nói:
- Ông mày đây hận nhất là nghe thấy hai chữ Tương bang. Tiên sư bà nhà nó nữa chứ! Này thì mày tự hào! Này thì mày vênh váo!
Lập tức, mấy anh em Soái Quân đi lên, thi nhau đạp lên tên quản lý. Tên quản lý tru lên, hỏi:
- Rốt cuộc chúng mày là ai?
Sở Thiên từ từ đi tới, tựa lên quầy thu ngân, nhàn nhạt nói:
- Soái Quân!
Lập tức, hắn cầm điện thoại bên trên quầy thu ngân, nhìn nữ trưởng nhóm và nhân viên thu ngân, hỏi:
- Cái này bao nhiêu tiền?
Nữ trưởng nhóm và nhân viên thu ngân từ trước tới nay tuy rằng chưa từng nghe thấy Soái Quân, nhưng ngay cả Tương bang họ cũng không sợ liền đoán lai lịch của mấy người này không nhỏ, giờ lại thấy Sở Thiên cầm điện thoại lên hỏi, nhân viên thu ngân nhìn nữ trưởng nhóm, run rẩy nói:
- Không cần tiền.
Nữ trưởng nhóm cũng phụ họa một câu:
- Không cần, không cần.
Sở Thiên vung tay lên, đưa cho người đứng cạnh:
- Đập điện thoại.
Dưới mấy đao của anh em Soái Quân, chiếc điện thoại liền tan nát. Sở Thiên quay đầu nói với Quang Tử:
- Để cho anh em đi lên các tầng tên, điều tra xem còn những thứ gì không cần tiền.
Sau đó, hắn thở dài nói:
- Đập hết những thứ không cần tiền cho tôi. Thứ có giá trị tôi không bồi nổi! Cần nhớ một cái khăn mặt này trị giá 1000 nguyên!
Quang Tử cùng những anh em Soái Quân khác suýt nữa ngất xỉu, trong lòng càng tức giận hơn, chỉ vào quản lý, nói:
- Tổ sư cha nha nó, ai, ai dám tới địa bàn của ông mày gây sự?
Sở Thiên đi ra,thản nhiên nói:
- Là tôi!
Bên người Sở Thiên có hơn trăm anh em Soái Quân, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sôi sục, dao bầu trong tay dưới ánh đèn lóe lên.
Thành ca thấy tuổi Sở Thiên còn trẻ, đang định miệt thị một phen nhưng thấy hơn trăm người đi ra, trong lòng không hiểu sao hoảng hốt, nhưng vẫn cố trấn định tinh thần, mở miệng nói:
- Mày là ai? Lặn lộn ở nơi nào? Vì sao tới địa bàn của tao gây sự?
Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nói:
- Tại sao tôi đập phá thì anh tự đi mà hỏi nhân viên quản lí, lĩnh ban (trưởng nhóm) kia sẽ rõ. Hiện tại tôi muốn tiêu diệt anh.
Thành ca không tự chủ lui lại mấy bước, quay đầu nhìn hơn sáu mươi anh em mang theo, lấy dũng khí trở lại. Tuy rằng có chênh lệch nhưng vẫn có thể liều mạng, hơn nữa có thể Trường Tôn Cẩn Thành cũng đang phái người tới, vì vậy cứng rắn nói:
- Thằng ranh này, khẩu khí rất lớn. Sao mày không hỏi một chút Thành ca đã lăn lộn chốn giang hồ bao nhiêu năm, có thể bị mày dọa sao? Đừng nhìn hiện giờ mày người đông thế mạnh, đợi chút nữa trợ thủ của tao tới, đến lúc đó tao muốn xem mày khóc lóc xin tha!
Sở Thiên thở dài một hơi, khinh thường nói:
- Anh chớ có hi vọng hão huyền. Trường Tôn Cẩn Thành tuyệt đối không cứu anh đâu, tuyệt đối sẽ không phái người trợ giúp. Hơn nữa tôi nói rõ cho anh biết, tôi muốn diệt anh chính là bởi vì muốn diệt Trường Tôn Cẩn Thành.
Trong lòng Thành ca kinh hãi, nhìn bốn phía, mong chờ Tương bang nhanh chạy tới đây, nhưng hoàn toàn không có động tĩnh gì, ngoại trừ người vây quanh xem thì chẳng thấy người Tương bang đâu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Trường Tôn Cẩn Thành không để ý tới sống chết của mình? Lúc này Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Anh em Soái quân, đêm nay là trận đầu tiên của mọi người, tiêu diệt bọn chúng!
Soái Quân như lang như hổ phóng tới. Thành ca tuy có hơn sáu mươi người, nhưng bình thường dọa dân chúng còn được, đối mặt với Soái Quân nhân số nhiều hơn, lại được huấn luyện bài bản, vừa chống cự liền vứt bỏ hơn hai mươi người bị thương, chạy trốn tán loạn, tất cả đều chạy về phía ngõ nhỏ.
Chúng cho rằng ở đó địa hình phức tạp, dễ dàng trốn thoát. Thành ca mang theo hơn mười người không bị thương, vừa bước vào ngõ nhỏ liền cảm thấy không thích hợp, bên trong có hơn trăm người đang cầm dao bầu chờ đợi.