Đô Thị Thiếu Soái
Chương 158 : Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Quang Tử nói chuyện điện thoại xong, đi tới trước mặt Sở Thiên, nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi, đám người Thiên Lang giáo cũng đồng ý sẽ ra tay!
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt, có lẽ đêm nay chính là đêm Tương bang bị tiêu diệt. Soái quân gồm gần sáu trăm gã đàn ông, cộng thêm người của Thiên Lang giáo, khẳng định cũng vượt qua nghìn người. Hơn một nghìn người này tấn công khoảng ba trăm người Tương bang đã là thừa thãi.
Vài phút sau, chuông điện thoại của Quang Tử vang lên. Nghe xong, Quang Tử nói với Sở Thiên:
- Em ba, quả nhiên như em sở liệu, viện binh chi viện cho Triệu Phong Tường đã lên đường, đại khái khoảng hơn một trăm người.
Sau đó, Quang Tử chần chừ một chút rồi nói:
- Em không sợ chi viện cho Triệu Phong Tường đột nhiên quay trở lại, trợ giúp Trường Tôn Cẩn Thành sao?
Sở Thiên lắc lắc đầu, đầy thâm ý nói:
- Người tới chi viện khẳng định là Triệu lão gia. Lão lo cho con trai, sao có thể nửa đường quay trở lại cứu lão già Trường Tôn Cẩn Thành kia?
Quang Tử giống như đã hiểu rõ, gật gật đầu.
Tất cả đều đã được Sở Thiên dự tính trước. Triệu lão gia nghe nói con mình bị vây khốn, lập tức lấy một trăm tên tinh nhuệ Tương bang tới cứu viện Triệu Phong Tường. Đang đi nửa đường, lão thấy Trường Tôn Cẩn Thành gọi điện thoại bảo mau chóng trở lại cứu viện, lại nhìn nhà xưởng bỏ hoang cách đó không xa, lập tức cúp máy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà xưởng bỏ hoang. Đối với Triệu lão gia mà nói, cho dù toàn bộ Tương bang bị tiêu diệt, nhưng con trai lão được cứu thì cũng đáng giá, vì vậy lão bỏ mặc Tương bang đang rơi vào thế nước sôi lửa bỏng.
Trường Tôn Cẩn Thành tức giận đập điện thoại xuống, mắng:
- Triệu lão gia, khiến ta tức chết.
Trường Tôn Tử Quân mang theo hơn trăm đệ tử Tương bang tới hoa viên Trường Phúc, nói vội nói vàng:
- Cha, hiện giờ không phải thời điểm tức giận. Chúng ta mau trốn thôi, Soái Quân rất nhanh sẽ tấn công tới hoa viên Trường Phúc. Hiện giờ chúng ta chỉ còn hơn trăm đệ tử, căn bản không thể ngăn cản được thế tiến công của chúng!
Lúc này, Hàn lão gia, Lâm lão gia và Lâm Hùng Tuấn mang theo mấy tên thân tín chật vật chạy tới hoa viên Trường Phúc. Lâm lão gia nói:
- Đại ca, chúng ta chạy mau! Hiện giờ tất cả mọi nơi, tất cả các đường khẩu đều bị người tấn công. Cha con Triệu Phong Tường mang đi hơn ba trăm người khiến hiện giờ nhân lực của chúng ta quá mỏng, tổng số các đệ tử ở các đường khẩu cùng các điểm kinh doanh chưa đầy hai trăm người, căn bản không thể ngăn được kẻ tấn công có dự tính trước. Mau trốn thôi! Bằng không khi Sở Thiên vây quanh hoa viên Trường Phúc thì lúc đó muốn trốn cũng không được!
Trường Tôn Cẩn Thành nghiến răng nghiến lợi rít lên hai tiếng "Sở Thiên" một lần sau đó oán hận nói:
- Rút lui!
Đám người Trường Tôn Cẩn Thành vừa rút khỏi thì mấy tên thủ vệ ở cửa đã không thấy đâu nữa, quang cảnh xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ. Trực giác của Trường Tôn Tử Quân nói cho cô ta biết đang có nguy hiểm, vì vậy hô lớn:
- Có nguy hiểm, mọi người mau rút vào biệt thự!
- Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng Soái Quân!
Thành ca quyết định nịnh hót Sở Thiên. Hiện giờ gã đã phát hiện một điều, dựa vào Sở Thiên vô cùng thoải mái, không chỉ không sợ người bắt nạt, mà còn có thể đi làm loạn!
Triệu lão gia nhìn đám đệ tử Tương bang bên cạnh, đã không còn chút ý chí chiến đấu, lại nhìn mấy người cầm cung tên xung quanh, đêm nay muốn bảo vệ tính mạng bản thân, tính mạng con trai, còn cả tính mạng mọi người xem ra chỉ có thể đầu hàng. Vì vậy lão gật gật đầu, nói với đệ tử Tương bang ở xung quanh:
- Vì tính mạng mọi người, chúng ta đầu hàng.
Triệu lão gia nói câu này ra trong lòng cảm thấy chua xót. Lão lăn lộn tại bến Thượng Hải này lâu như vậy, đây là lần đầu nói hai chữ "đầu hàng".
Thành ca lại hô:
- Nếu như đầu hàng, vậy ném toàn bộ vũ khí vào sân.
Thành ca vô cùng chu đáo, sợ những người này đột nhiên phản kháng. Sở Thiên tán dương nhìn Thành ca.
Triệu lão gia gật gật đầu, bảo tất cả mọi người ném vũ khí vào trong sân, sau đó mở miệng:
- Hiện tại đã có thể cho ta gặp con rồi chứ.
Quang Tử lần nữa vỗ vỗ tay, xung quanh Triệu lão gia và đệ tử Tương bang xuất hiện hơn năm mươi tên thủ hạ của Thành ca, trong tay cầm dao bầu sắc bén. Xem cách bọn họ tiến vào, Triệu lão gia và đệ tử Tương bang cảm thấy bản thân thật may mắn, tên Sở Thiên này đã an bài rất kín kẽ, không để cho người khác đường thoát.
Cửa sắt mở ra, điện cũng được ngắt, Triệu Phong Tường vội vàng như một con sóc nhảy ra ngoài, vọt tới bên người Triệu lão gia, hô:
- Cha, chúng ta chạy mau.
Sau đó sắc mặt y liền xám ngoát, hiển nhiên là đã thấy hơn năm mươi thanh dao bầu sáng loáng. Hơn nữa, các tay cung nghe Triệu Phong Tường nói vậy, đã lập tức chĩa tên về phía đám người Tương bang.
Triệu lão gia lắc đầu, lúc này muốn chạy chẳng khác nào tìm chết, vì vậy nói:
- Chúng ta đã đầu hàng, không thể lật lọng, không để bị kẻ khác nhạo báng!
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Không ngờ Triệu lão gia đã thành tâm hợp tác như vậy. Mọi người đều là bằng hữu, đi tới uống chén rượu nhạt.