Đô Thị Thiếu Soái
Chương 170 : Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Sở Thiên vừa nói, năm tên lưu manh đã đi tới đá văng mấy thứ cản trở trực tiếp đứng giữa bếp lò của bọn Sở Thiên, nhìn quanh vài lần, đúng như Sở Thiên dự đoán, ánh mắt của bọn chúng đầu tiên là rơi vào hai chị em Tiêu gia à Trương Nhã Phong, cười đầy gian tà; mượn cơ hội để gây sự mới là chuyện chính. Lập tức tên cầm đầu đám lưu manh trợn mắt, nghiêng người với Lục Phong và Đỗ Vũ Minh, hung dữ nói:
- Ranh con, lá gan của bọn mày ghê gớm thật, mấy người bọn anh đang cao hứng, lại bị bọn mày quấy rầy, chúng mày xem làm sao đền bù tổn thất tinh thần cho chúng ta?
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh sớm đứng dậy, mười nam sinh thấy mấy tên lưu manh đánh đến cửa, tâm huyết cũng nổi lên, vây lại. Lục Phong nhìn mấy tên lưu manh, thanh âm nhỏ nhẹ nói:
- Các anh, thật sự thật xin lỗi, là chúng tôi sai, đêm nay chúng tôi thanh toán hết cho các vị.
- Phì, ông mày thiếu mấy đồng của bọn mày sao? Ông mày bây giờ mất hứng rồi.
Tên lưu manh tóc vàng càng càn rỡ, ngang ngược.
- Vậy các anh đến cùng muốn gì?
Đỗ Vũ Minh mở miệng nói.
Tên lưu manh tóc vàng cười dâm đãng một tiếng:
- Tất nhiên phải trả hứng thủ lại cho tao.
Lập tức đi tới vài bước, nhìn nhìn chị em Tiêu gia, Trương Nhã Phong còn có mấy nữ sinh có chút tư sắc ý xấu xa nói:
- Rất đơn giản, bọn mày để mấy cô nàng này cùng bọn ông mày đây uống chút rượu, tâm sự, lại để cho bọn ông mày đây sảng khoái một lúc dĩ nhiên là được.
Mấy người Đỗ Minh Vũ rõ ràng nhát gan sợ phiền phức, lại mềm yếu vô năng, nhưng nghe thấy lời tên kia tâm huyết cũng nổi lên. Ở đât nước này, đàn ông luôn coi đàn bà phải là của mình, thời Minh triều có Ngô Tam Quế, Lý Tự Thành có thể khám xét nhà cửa, có thể giam lỏng cha của hắn, nhưng nghe thấy Trần Viên Viên bị chiếm đoạt, lập tức đầu hàng, huy kiếm gào thét, dẫn quân Thanh nhập quan, tiêu diệt Lý Tự Thành, cái này mới có bi tráng Hồng nhan họa thủy. Tuy Ngô Tam Quế bị người đời sau quở trách, nhưng đổi thành bất kỳ một người đàn ông nào đứng trên lập trường của Ngô Tam Quế, tin tưởng sẽ Xông quan nhất nộ vị hồng nhan."( tức giận vượt qua cửa ải vì hồng nhan)
Tên lưu manh tóc vàng thấy Lục Phong, Đỗ Minh Vũ và các nam sinh khác vây lại vẫn tràn ngập khinh thường, mấy tên đó vừa nãy bị một đao dọa chạy, hiện tại cũng chỉ là phô trương thanh thế, vì vậy lần nữa trở tay rút ra một cây đao, vỗ vào trên mặt bàn nói:
- Như thế nào? Đều muốn quần chiến à? Quá rớt lại phía sau rồi, tao đã nói rồi, dứt khoát đi, hoặc là mày đâm tao một đao, hoặc là tao đâm mày một đao.
Chiêu này của hắn rất lợi hại, mấy nam sinh lại lùi sau nửa bước. Bọn lưu manh lắc đầu, tràn ngập sự khinh thường.
- Được rồi, tôi đâm một đao nhá.
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, không bén nhọn, không cay nghiệt, ngược lại có cảm giác phiêu dật, một chút vui vẻ. Tầm mắt mọi người không tự chủ được nhìn lại phía âm thanh vọng tới. Trong mắt đám Lục Phong đó là là một tên ngu ngốc, không sáng suốt tự chuốc họa vào thân. Mấy tên lưu manh kinh ngạc, đặc biệt là chứng kiến người này thân thể cũng không cường tráng, giống như học sinh, bất giác nở nụ cười.
Chị em Tiêu gia và Trương Nhã Phong thở dài, là vì đám lưu manh kia cảm thấy bi ai. Đám Lục Phong nghi vấn, từ chối cho ý kiến, cười lạnh, tuy Sở Thiên có thể đánh nhau, nhưng Sở Thiên dám đâm người sao? Đây chính là gây thuương tích cho người, không cẩn thận có thể chết người, Sở Thiên có lá gan kia sao?
Sở Thiên chậm rãi đứng dậy, dùng giấy khăn lau lau ngón tay, sau đó đi từ từ đi qua. Tên tóc vàng "Hừ" một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nhìn thấy Sở Thiên tới đây, không chỉ có không né tránh, ngược lại tự mình cầm lấy cây đao kia đặt trước mặt Sở Thiên, sau đó vỗ bụng, miệt thị nói:
- Đến đây, nhóc con, có gan đâm anh mày ở đây. Không dám đâm anh mày đâm mày.
Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử tại Đường triều có ghi lại: Đường triều Tô Ngạc ghi lại trong quyển dưới của "Đỗ Dương tạp biên" đó là: " Trong các lễ vật mà Nhật triều vương tử dâng: có bảo khí âm nhạc, có trăm bản nhạc trân quý. Vương tử thích cờ vây, dâng lên kỳ phổ à ghi chép của các bậc tông sư. Vương tử còn thu mua ngọc Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử làm quân cờ. Loại ngọc này chỉ có ở phía đông, cách Vân quốc ba vạn dặm có một quần đảo, trên đảo có Ngưng hà đài, trên đài có ao đánh cờ, có các quân cờ bằng ngọc, chia thành hai bên. Quân cờ đông ấm, hạ mát gọi:Lãnh noãn ngọc".
Sở Thiên biết, nếu bán Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử ở chợ đen tuyệt đối giá cả kinh người; với sự trân quý của nó, sao tên lưu manh này lại có? Sở Thiên đậy nắp lại, nhàn nhạt nói với tên tóc vàng:
- Anh lấy cái này ở đâu? Anh nếu như trung thực, đêm nay cho anh một con đường sống.
- Tại bến tàu số 7, nhặt bên ngoài một cái nhà kho. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tên tóc vàng thấy có cơ hội sống, nói hết tất cả những điều mình biết:
- Hôm trước, quá nửa đêm, em tới nhà kho ở bến tàu số 7, nhìn thấy có mấy người lén lén lút lút khuân vác cái gì đó lên một chiếc xe màu đen, em có chút hiếu kỳ, chờ sau khi bọn họ rời đi, liền đi qua xem xét, hy vọng có thể nhặt được vật gì, kết quả tìm thấy nó rơi trên mặt đất, em không biết giá trị của nó, muốn qua mấy hôm nữa tìm người hỏi thử.
Kỳ thật, tên tóc vàng đi tới kho hàng chẳng qua muốn trộm cái gì đó để cải thiện sinh hoạt, vừa vặn gặp phải người nửa đêm khuân đồ, tưởng có ý giống mình, đều là phường trộm cắp, vì vậy sau khi bọn hắn rời đi, mình muốn nhìn xem có sót cái gì, kết quả mới nhặt được thứ bị đánh rơi này:Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử.
Nhà kho bến tàu số 7? Chỗ đó từng là địa bàn của Diệp Tam Tiếu, sau là địa bàn bang Đầu Búa, đương nhiên bây giờ là địa bàn của Soái quân, chỗ đó làm sao sẽ xuất hiện loại bảo vật này đâu này? Nhóm người chuyển đồ kia đi đâu? Là ai?
Sở Thiên cảm giác rất nhiều vấn đề nghi vấn, thói quen truy rõ căn nguyên, vì vậyhỏi kỹ càng tên tóc vàng:
- Anh chẳng lẽ không thấy rõ mặt bọn chúng? Có cái gì khiến anh có ấn tượng sâu sắc không?
Tên tóc vàng lắc đầu, nói:
- Trời tối quá, hơn nữa, bọn họ đều dùng khẩu trang, căn bản không nhìn thấy bộ dáng bọn họ; bất quá, đồ vật ấn tượng, ngược lại là có một chút.
Hắn mắt sáng lên:
- Cái kia xe bộ phận....
" Vèo, vèo " hai tiếng, không biết từ chỗ nào phóng tới hai cái ám khí, một cái lao tới Sở Thiên, Sở Thiên nhẹ nhàng tránh ra, Khi một tiếng, một thanh đoản đao rơi xuống đất.
- A.
Sở Thiên thầm kêu không ổn, quay đầu lại, tên tóc vàng bị một thanh tiểu đao xuyên qua đầu hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh mạng.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, một bóng người đang rất nhanh biến mất khỏi cửa của Trữ Thủy Thượng Nhạc Viên.