Đô Thị Thiếu Soái
Chương 181 : Phá tướng trảm sĩ
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Trương Vinh Quý rất phẫn nộ!
Hơn trăm cảnh sát vũ trang và cảnh sát vậy mà chỉ bắn chết sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, hai tên trong đó do tổ tông không tích đức, lúc lăn khỏi cửa sổ bị khóa lại trong chăn bông không thể phản kháng được nên bị té chết. Bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên trên sân thượng áp chế bọn họ trọn vẹn hơn nửa canh giờ, bắn chết và làm bị thương hơn mười cảnh sát vũ trang, nếu không phải bọn hắn hết đạn, nếu không phải đã sử dụng bom cay và đạn tia chớp, bọn Lão Tống còn không chắc đã có thể khống chế tầng cao nhất của quán Quế Viên Tân.
- Còn mười bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đâu?
Trương Vinh Quý nhìn sáu cỗ thi thể bị bọn họ giết không còn hình dáng gì nữa mới nhớ tới Sơn Khẩu Tổ có hai mươi người, vì vậy mở miệng hỏi.
Lão Tống bị ánh mắt của Trương Vinh Quý đảo qua, trong nội tâm run lên, tiến lên trước một bước, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Có khả năng đã chạy qua cửa sổ, địa hình nơi đây thật sự vô cùng phức tạp, rất khó ngăn chặn toàn bộ lỗ hổng.
Trong nội tâm lão Tống còn muốn nói, cũng có thể là người của Cục trưởng anh xác định lầm nhân số, Sơn Khẩu Tổ có sáu người chứ không phải hai mươi người. Nhưng lão Tống nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trương Vinh Quý, vội vàng đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong.
Trong nội tâm Trương Vinh Quý có chút lo lắng, mới sáu người, không hề có lực trùng kích, lúc này bỗng nhiên điện thoại rung lên, Trương Vinh Quý cầm lên, vừa mới đưa lên tai đã nghe thanh âm của Sở Thiên:
- Trương Cục trưởng, đêm nay khổ cực rồi.
Trương Vinh Quý cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Đã chết sáu người, chạy mất mười bốn, cậu cẩn thận một chút, mấy tên hỏa dân liều mạng kia có thể sẽ tìm cậu báo thù.
- Ồ, Trương Cục trưởng đúng là quý nhân bề bộn công việc. Không phải ông đã để tôi giúp ông phục kích ở ngõ hẻm Bạch gia sao? Hiện tại tôi đã giúp đỡ Trương Cục trưởng đem mười bốn con cá lọt lưới của quán Quế Viên Tân lưu lại trong ngõ hẻm Bạch gia. Một nửa trong đó còn sống, phiền Trương Cục trưởng mau tới tiếp nhận đi, tôi muốn về sớm một chút để ăn khuya.
Giọng Sở Thiên rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn vậy.
Sắc mặt Trương Vinh Quý lập tức rực rỡ như hoa đào ba tháng, hưng phấn nói:
- Chậm trễ thời gian của lão đệ, chậm trễ thời gian của lão đệ, tôi lập tức phái người đi qua, lão đệ, thật sự cám ơn cậu.
Nghe được tin mười bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên lọt lưới bị Sở Thiên vây ở ngõ hẻm Bạch gia, huống hồ Sở Thiên còn không kể công chút nào, đem toàn bộ công lao bố trí mai phục thành công giao cho mình, tâm tình Trương Vinh Quý sao có thể mất hứng được?
- Lão Tống, lập tức dẫn người đi ngõ hẻm Bạch gia với tôi, nhanh lên, cá lọt lưới đang ở chỗ đó.
Trương Vinh Quý cao hứng rống lên.
Lão Tống âm thầm kinh ngạc, Trương Cục trưởng thật sự là thần thông quảng đại, người vừa mới đào tẩu đã biết được hành tung, chẳng lẽ bên trong Sơn Khẩu Tổ có người của ông ta nằm vùng? Thật sự là lợi hại.
Năm phút đồng hồ sau, lão Tống mang theo hơn mười cảnh sát vũ trang đứng ở ngõ hẻm Bạch gia, nhìn những thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đã bị giết chết, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc, các loại kỹ năng của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đều rất không tồi, không thì sao chống đỡ được hơn trăm cảnh sát lâu đến thế. Nhưng những hung đồ cường hãn này sao còn bị người ta đánh chết thê thảm như vậy?
Sau đó Trương Vinh Quý đi đến cũng có chút khiếp sợ, không thể tưởng được sức chiến đấu của Soái Quân mạnh mẽ hung hãn như thế, ông ta còn sợ bọn chúng có thể đào tẩu mất vài tên từ nơi đây, nhưng xem ra Soái Quân thật sự là không thể coi thường được.
- Cục trưởng, ngài xem một chút, bọn họ chưa hề bắn một viên đạn nào, thật sự là kỳ quái.
Lão Tống cầm mấy khẩu súng còn đầy đạn của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đưa cho Trương Vinh Quý xem, không hiểu nói:
Lời của Đặng Siêu vừa mới rơi xuống, Hắc Tiến mang theo vô số huynh đệ Soái Quân vọt vào, dao bầu đặt sau lưng đệ tử Phách Đao Hội sau lưng, lóe ra hàn quang.
- Chúng mày vào bằng cách nào?
Quan Đông Đao vô cùng khiếp sợ, phía ngoài còn có hơn trăm huynh đệ, Hắc Tiến không thể vô thanh vô tức tiến vào được.
- Đương nhiên là hắn mang chúng ta vào.
Hắc Tiến nhàn nhạt mà nói, đằng sau huynh đệ Soái Quân ném ra một người, đúng là thân tín của Quan Đông Đao, Vương Quân, người gã đầy vết máu, trên mặt mang theo sự hoảng sợ vô cùng nhìn Quan Đông Đao, sợ hãi nói:
- Hội trưởng, tôi không có biện pháp... thật không có biện pháp, vợ con cha mẹ của tôi, thật sự không có biện pháp không hợp tác với họ.
- Phản đồ, đồ phản bội. Quan Đông Đao hung hăng mắng.
- Ông cũng không kém nhiều lắm, Quan Đông Đao.
Đặng Siêu nhàn nhạt nói:
- Hán gian.
- Cùng lắm thì cá chết lưới rách, hôm nay lão tử liều mạng.
Ánh mắt Quan Đông Đao quét qua, trở tay rút ra dao bầu đã chuẩn bị sẵn, nói:
- Phách Đao còn có hơn trăm người ở bên ngoài, chém giết với nhau còn không biết hươu chết về tay ai đâu.
Đặng Siêu lắc đầu, có chút tiếc hận nói:
- Đáng tiếc, lúc Thiếu soái giao nhiệm vụ cho tôi, đã từng nói nếu như Quan Đông Đao thành tâm nhận lỗi, vậy thì cho hắn một cơ hội.
Sau đó thần sắc trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Còn nếu như thẹn quá hoá giận, bị cắn ngược lại một cái, vậy cũng chỉ có ba chữ.
Tất cả mọi người yên tĩnh nghe ba chữ cuối cùng Đặng Siêu nói ra.
- Giết không tha.
Đặng Siêu phun ra ba chữ.
Hắc Tiến như một mũi tên nhọn, nắm dao bầu, ác liệt vọt tới chỗ Quan Đông Đao.