Đô Thị Thiếu Soái

Chương 185 : Hai người phụ nữ

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


- Sống, hay là chết?

Một người trẻ tuổi toàn thân phát ra sát khí không chút biểu tình thốt ra mấy chữ u ám.

Giáo sư Vương trong lòng chấn động, người trẻ tuổi này thân thủ cao cường, đao pháp dày công tôi luyện, một người lãnh ngạo như thế lại dị thường cung kính đối với Sở Thiên, có thể thấy được mị lực của Sở Thiên, không khỏi nhiều thêm vài phần hiếu kỳ đối với Sở Thiên thần bí.

Hai người trẻ tuổi do Vương giáo sư mang đến trong mắt lại tản ra sự nóng bỏng, người cầm đao trước mắt tuyệt đối là cao thủ, chẳng qua là không biết thực lực của hắn mạnh đến mức nào, có cơ hội tỷ thí một chút sẽ tốt bao nhiêu.

Lời nói lạnh lùng của Thiên Dưỡng Sinh, làm cho Lưu Quang Diệu run rẩy, tràn ngập sợ hãi, ông ta không thể nào không tin, ngay khi Sở Thiên nhổ ra chữ chết , thanh đao đen nhánh kia sẽ xẹt qua cổ của mình, làm cho máu tươi phun ra.

- Nói bọn chúng cút ra ngoài.

Sở Thiên nhàn nhạt nói, thần sắc bá đạo trên mặt lại làm cho Phương Tình si mê ngẩn người, gả cho người chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?

Thiên Dưỡng Sinh lập tức thu hồi thanh đao đen nhánh, lạnh lùng nói với Lưu Quang Diệu:

- Cút.

Lưu Quang Diệu chịu đựng đau đớn, nhặt ngón tay lên, được mấy vị đồng sự nâng dần dần rời đi, đi được vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói:

- Lưu Quang Diệu hôm nay nhận tài, xin hỏi đại danh các hạ?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, thằng cha này lại đi tìm chút thể diện, vì vậy nhàn nhạt nói:

- Sở Thiên, nếu như muốn tìm ta, tùy thời có thể đến Thủy Tạ Hoa Đô.

Thủy Tạ Hoa Đô? Giáo sư Vương chấn động, chẳng lẽ người này thật sự là người mình muốn tìm?

Lưu Quang Diệu ghi nhớ cái tên Sở Thiên này, sau đó oán hận nhìn Sở Thiên mấy lần, không cam lòng rời khỏi khách sạn Thiên Phúc. Thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải trả mối thù này, đêm nay thật sự là mất mặt, bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa khi dễ chật vật như thế. Khi bọn Lưu Quang Diệu vừa mới đi đến dưới lầu, chung quanh xuất hiện mười mấy người, một người đầu lĩnh đánh giá Lưu Quang Diệu, lạnh lùng nói:

- Tụi mày chính là cảnh sát đi bắt người?

Lưu Quang Diệu nhìn thấy mười mấy người ý đồ bất thiện vây quanh hắn, trong lòng thất kinh, quát lớn:

- Các anh là ai? Biết rõ chúng tôi là cảnh sát còn dám vây quanh?

Thủ lĩnh hừ một tiếng, ngữ khí vô cùng khinh thường, vẫn lạnh lùng như cũ nói:

- Nếu không phải Thiếu soái của chúng tao phân phó, lễ tiễn đưa tụi mày rời khỏi Thượng Hải, ông sẽ một đao đem mày chém chết".

Lập tức không kiên nhẫn phất tay:

- Các anh em, đem mấy tên không biết sống chết này trói lại, ném ra khỏi Thượng Hải, về sau thấy bọn nó tiến vào Thượng Hải, thì phế đi hai chân, ném vào sông Hoàng Phổ.
Hải Tử tức thì âm thầm kinh ngạc, Phương Tình này nói chuyện lại chắc chắn như thế, thật sự là một tài nữ, loại phụ nữ này cũng chỉ có Tam đệ mới có thể khống chế được.

Sở Thiên vừa mới tiến vào đại sảnh, Khả Nhi vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Sở Thiên và Phương Tình, mỉm cười, mở miệng nói:

- Sở quân đã trở về, vất vả rồi.

Sở Thiên đánh mắt nhìn Khả Nhi và Phương Tình, vội vàng giới thiệu hai cô cho nhau.

Khả Nhi giống như cười cười, vô cùng sáng lạn, lại có chút cúi đầu, sau đó nói với Phương Tình:

- Hoanh nghênh chị đã đến, em là Khả Nhi, về sau mời chị chiếu cố nhiều hơn.

Phương Tình nhìn Sở Thiên, nhớ tới lời nói lúc trên xe của Sở Thiên... biết rõ Khả Nhi này cũng là một trong những hồng nhan của Sở Thiên, tuy trong nội tâm than nhẹ, nhưng mình đã là thiêu thân lao đầu vào lửa rồi, chỉ có tiếp nhận, huống chi Khả Nhi này thoạt nhìn rất dễ ở chung, còn làm người khác rất ưa thích nữa, vì vậy cười cười:

- Cảm ơn em, chị là Phương Tình, vừa tới Thủy Tạ Hoa Đô, mong em chiếu cố nhiều hơn.

Hải Tử và Quang Tử thần kỳ nhìn Khả Nhi cùng Phương Tình hòa bình với nhau, đối với Sở Thiên cũng chỉ có thể bái phục đến mức đập đầu xuống đất, Sở Thiên cũng yên lòng, còn tưởng rằng Phương Tình sẽ giận tím mặt, đi tới đóng sập cửa lại, dù sao tình yêu cũng là sự ích kỷ đấy, há có thể cho người khác chia sẻ với mình.

Đêm dần dần sâu hơn, Khả Nhi ôm Sở Thiên, nhu hòa nói:

- Sở quân, đêm nay anh nên tới chỗ chị Tình ngủ, dù sao chị ấy cũng mới vừa tiến vào Thủy Tạ Hoa Đô, hơn nữa đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh nên ở cạnh chị ấy.

Sở Thiên trở mình hôn Khả Nhi, sau một lát, mới buông ra nói:

- Khả Nhi, em sẽ không hận anh chứ?

Khả Nhi lắc đầu, vuốt ve má Sở Thiên, vô cùng trìu mến nói:

- Sở quân nói đùa, có phụ nữ khác ái mộ Thiếu soái, chỉ có thể chứng minh Sở quân vô cùng ưu tú, Khả Nhi chỉ biết vui mừng, sao có thể hận Sở quân được?

Lập tức than nhẹ một tiếng, nói:

- Huống chi cho tới bây giờ Khả Nhi cũng chưa từng nghĩ đến việc độc chiếm Sở quân, có thể ở bên cạnh anh đã đủ rồi.

Sở Thiên bị Khả Nhi làm cho cảm động, cúi người xuống, hôn Khả Nhi, trong cổ họng nhàn nhạt phun ra nuốt vào mấy chữ: " Đêm nay, ta vẫn muốn ở bên Khả Nhi. " Lập tức tay trái đã lặng lẽ vòng quanh thân hình mềm mại của Khả Nhi, Khả Nhi phát ra một hồi hừ hừ, lập tức hai tay vòng quanh phần eo Sở Thiên, giúp đỡ Sở Thiên trút áo mỏng trên người xuống, sau đó nhiệt liệt nghênh đón Sở Thiên cùng chiến đấu hăng hái.

Sở Thiên vừa tiến vào bên trong Khả Nhi, trong lòng lại nhớ tới người trẻ tuổi ở bên ngoài cửa xe.