Đô Thị Thiếu Soái

Chương 192 : Ông thuộc đơn vị nào

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Cứu binh của cô gái ăn mặc thời trang tới rất nhanh.

Ba chiếc xe Audi Nam K1 ngang ngược chạy tới.

Cảnh sát giao thông già dù sao cùng từng thấy qua người tai to mặt lớn tất nhiên biết ba chiếc xe này là lai lịch gì, sắc mặt hơi biến đổi, đi tới bên đường gọi điện cho lãnh đạo.

Sắc mặt Phương Tình tuy hơi biến sắc, nhưng nhìn thấy thần sắc Sở Thiên lạnh nhạt tự nhiên trái tim lập tức trấn định lại. Chỗ nào có Sở Thiên, trời có sập xuống cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Sở Thiên nhìn ba chiếc xe Audi dần dần chạy tới, nhẹ nhàng lắc đầu, lại gặp những người thích hù dọa dân chúng rồi.

Sở Thiên biết Nam K1 là xe khu quân đội Thượng Hải.

Cảnh sát giao thông họ Hứa lại nhìn Sở Thiên và Phương Tình đồng tình, thậm chí có chút tự trách mình lúc này tại sao nhiều chuyện giúp đỡ bọn Sở Thiên. Không phải sợ mình chuốc lấy phiền phức, mà là chính mình gây phiền phức cho bọn Sở Thiên. Nếu bảo bọn Sở Thiên bỏ ra chút tiền đuổi cô gái mặc thời trang đó, có lẽ là cách giải quyết tốt nhất đối với Sở Thiên.

Ba chiếc xe Audi Nam K1 cuối cùng dừng lại, đi xuống mười một người, nhưng không phải là quân nhân, mà là một đám người trẻ tuổi, tuổi tác cỡ khoảng cô gái ăn mặc thời trang. Cô gái ăn mặc thời trang thấy cứu binh tới lập tức lao tới vị công tử ở giữa, cái miệng nhỏ nhắn thì thào làm nũng, cả người không ngừng mà sát vào nhau trước mặt mọi người.

Vị công tử chính giữa này ăn diện làm người ta phát ngượng, người mặc Armani, chân mang Adidas, tay phải đeo Rolex, con mắt tựa như treo trên đỉnh đầu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn trong ngực cô gái, con mắt điều nhìn ngửa lên trời.

Vị công tử đó ôm lấy cô gái ăn mặc thời trang dẫn theo dám thanh niên trẻ hung hăng lắc lư tới chỗ Sở Thiên, nhìn thấy Sở Thiên không nói lời nào mà hung hăng dẫm lên xe việt dã của Sở Thiên, sau đó ngang ngược quét mắt nhìn Sở Thiên và Phương Tình nói:

- Chung Hồng, chính là chiếc xe rởm này, chính là hai tên phá hoại đụng hư xe của em.

Cô gái ăn mặc thời trang rõ ràng chính là Chung Hồng, trên mặt mang sự uất ức, nhưng hung dữ chỉ về hai cảnh sát giao thông nói:

- Còn hai tên cảnh sát phá hoại này nữa, còn bảo chúng ta ký tên xác định giấy trách nhiệm sự cố, mỗi bên chịu nửa trách nhiệm.

Thái độ đối với cảnh sát giao thông của tên công tử này rõ ràng bất mãn hơn cả Sở Thiên. Trong mắt của y Sở Thiên trẻ tuổi không biết xe Audi của Chung Hồng là ý nghĩa gì còn có thể giải thích, nhưng thân làm cảnh sát trên tuyến giao thông còn không rõ hàm nghĩa của hiệu Audi chính là không thể tha thứ, không thể dung tha.

Tên công tử này tiến lên trước một bước, hung hăng nhìn cảnh sát giao thông già, từng câu từng chữ nói:

- Cô gái xinh đẹp thế này, bị một chiếc xe rởm đụng phải. Các ông thân làm cảnh sát giao thông, không chỉ lấy công đạo cho cô ấy, còn muốn định bắt một nửa trách nhiệm cho cô ấy.

Nói tới đây, tên công tử đó lắc đầu, hét to một câu:

- Còn có vương pháp không? Còn có pháp luật không?

Cảnh sát giao thông lớn tuổi rõ ràng biết tên công tử ăn nói hỗn láo này, nhưng càng biết mình hoàn toàn không đắc tội nổi thằng nhóc này. Vì ông biết bản thân tên công tử này có thể không có bản lĩnh gì, nhưng phía trên bọn họ có người. Tùy tiện động đầu ngón tay thì có thể làm mình mất chức thất nghiệp, thậm chí mất đi tính mạng người thân, thế là cười đùa nói:

- Xin lỗi, thật là xin lỗi, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ. Tôi thay đổi ngay, tôi thay đổi ngay.

Tên công tử thỏa mãn gật đầu, vị cảnh sát giao thông lớn tuổi này quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, người biết làm làm việc thế nào. Nhưng Chung Hồng trong lòng lại không chịu buông tha nói:

- Anh Tổ, không được dễ dàng cho bọn họ như vậy. Nghĩ tới bọn họ cho em một nữa trách nhiệm thì em giận rồi, bọn họ chính là không nể mặt em, cũng chính là không nể mặt anh.

Cảnh sát giao thông già nhìn Chung Hồng không biết làm sao, trong lòng thầm chửi đàn bà tâm địa độc ác, bên ngoài lại tiếp tục cười mỉa nói:
- Ông thuộc đơn vị nào.

Câu nói này của anh Tổ rất có đặc sắc Thiên triều "Ông thuộc đơn vị nào" không chỉ có khí thế ở chỗ cao nhìn xuống dưới, còn chứng tỏ nó chính là một loại thái độ ngạo mạn. Chỗ cao nhìn xuống ngầm ẩn chứa áp lực uy hiếp đối phương. Tiểu Tường không có hậu đài, không được làm loạn chuyện gì, bảo đảm làm loạn cho người ta cẩn thận anh tao thu dọn mày!

Đồ chó hoang, ông Tống thầm mắng chửi.

Ông Tống kìm chế tức giận, móc ra giấy chứng minh, mỉm cười nói:

- Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi, tất nhiên không thể so với các vị. Nhưng người bạn này là bạn tri kỷ của cục trưởng tôi, rất mong các vị nể mặt cục trưởng tôi.

- Cục trưởng là cái quái quỷ gì? Ông không thèm điếm xỉa tới những cảnh sát địa phương này, không nhìn thấy ông là người của quân khu Thượng Hải hả?

Tổ công tử không kiên nhẫn khoát tay, hung hăng càn quấy nói:

- Ông nói cho mày biết, vốn là muốn cho chúng mày cơ hội, giúp ông giải quyết chuyện này, mày lại chạy tới cầu xin thằng nhóc này. Bây giờ ông nói cho mày biết, chuyện này đã làm tới ân oán cá nhân của ông rồi. Chúng mày ít lo đi, bằng không cả chúng mày cũng không xong.

Thái độ của công tử Tổ lúc này càng thêm ương ngạnh. Lúc nãy không có nhân vật nào có thể làm y chấn động rớt xuống thân phận, làm y không kìm nổi, cho nên mới nghĩ tới muốn mượn tay của quan chức làm Sở Thiên khuất phục, làm Sở Thiên tự nguyện bỏ ra một triệu sau đó còn đánh gãy tay chân của hắn. Bây giờ tới cái gì cục công an, không chỉ không giúp mình, còn cầu xin Sở Thiên trước mắt qua lại với cục trưởng cục công an gì đó. Y lập tức cảm giác, hình như gặp phải đối thủ rồi, cả người trở nên tinh thần hẳn lên.

- Đúng đấy, chuyện này mặt của ai cũng không nể.

Chung Hồng dùng bông trang điểm lau khuôn mặt bị gió thổi, đầu cũng không ngẩng lên nói:

- Hoặc là một triệu, hoặc là chặt cánh tay chui qua quần của Tổ công tử.

- Đúng, các ông lo không nổi, bọn tôi tự giải quyết.

Đồng bọn của Tổ công tử bên cạnh trợ uy, giờ phút này tự nâng mình lên địa vị người chấp pháp.

Mặt lão Tống trở nên tái xanh, tựa như bị người ta hung hăng đánh hai bạt tay. Trong xã hội này, lăn lộn chính là mặt mũi, lúc này vị thiếu gia ăn chơi này không nể mặt mình, trong lòng thật sự tức giận, nhưng cũng không thể tránh được, ai bảo người ta có người cha tài giỏi? Ai bảo người ta có chỗ vựa vững chắc? Lập tức lão Tống nghe được lời nói của Chung Hồng, lại âm thầm cười giễu cợt sự ngây thơ của bọn bọ. Để lại tay của Sở Thiên? Người ta ngay cả Sơn Khẩu Tổ cũng tiêu diệt mười mấy người, còn sợ bọn mày à?

Đội trưởng Đồi vốn muốn nói điều gì, nhưng thấy lão Tống mặt xám xịt, lập tức lắc đầu, nuốt lời vào bụng, vỗ vỗ lão Tống, bảo ông ấy không cần so đo với đám con nhà giàu này.

Lão Tống suy nghĩ một chút, lại tới một bên, định gọi điện cho Trương Vinh Quý.

Tổ công tử không nói lãng phí nhàm chán như vậy, nhẹ vung tay lên.

Ầm.

Một chiếc xe Audi cùng với chiếc xe việt dã đụng vào nhau.