Đô Thị Thiếu Soái
Chương 197 : Thuộc hạ Vô Danh
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Lông mày Dương Lan Lan nhảy dựng lên, khóe miệng kéo lên, nói:
- Nó là chuột hay là sư tử, sao diệt không được?
- Thằng nhóc đó có thẻ đỏ Trung Nam Hải.
Hà Chí Tổ dựa vào gối, nhẹ nhàng phun ra mấy từ.
- Cái gì? Thẻ đỏ Trung Nam Hải?
Hà Đại Đảm và Hà Hãn Dũng chấn động trong lòng. Thằng nhóc đó tuổi còn nhỏ, lại lăn lộn xã hội đen, sao có thể có thẻ đỏ Trung Nam Hải chứ? Hà Đại Đảm cho dù thân ở chức vụ quan trọng, muốn làm cái thẻ đỏ Trung Nam Hải còn khó khăn vô cùng, tại sao thằng nhóc này lại có chứ? Chẳng lẽ phía trên có người, cái này dễ dàng giải thích tại sao hắn có thể trong hai thắng ngắn ngủi quật khởi phát triển và thống trị hắc đạo Thượng Hải.
- Đại Đảm, thẻ đỏ Trung Nam Hải là cái gì?
Lúc Dương Lan Lan nghe tới Trung Nam Hải cũng cả kinh, liền nghĩ tới có một loại thuốc lá cũng tên Trung Nam Hải, do vậy không dám khẳng định hỏi:
- Chẳng lẽ thuốc lá Cao Đường Thứ gì đó?
Ba cha con Hà Đại Đảm thiếu chút nữa té xỉu.
Hà Đại Dũng sờ sờ đầu, giải thích cho mẹ mình:
- Mẹ, thẻ đỏ Trung Nam Hải là một giấy thông hành.
- Đi, giấy thông hành có lợi ích gì, mẹ còn cho rằng là cái sư trưởng, chứng nhận quân trưởng gì chứ.
Dương Lan Lan khinh thường lại cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ, che đậy sự vô tri của mình, nói:
- Cha con không phải cũng có thể làm mấy tờ giấy thông hành không cản trở tại đất Thần Châu đấy. Lần trước cậu hai các con còn không phải làm một tờ khoe khoang khắp nơi, kết quả không được mấy ngày bị người của đại đội duy trì trật tự quân đội tóm được, làm cha con thiếu nợ người ta một nhân tình.
Hà Hãn Dũng thầm than:
- Còn không phải cậu hai chạy tới quân khu Quãng Châu đi chơi, chọc ghẹo nữ quân y. Cũng không xem thử địa bàn, mò mẫm giày vò mới bị người ta tóm.
Hà Đại Đảm lắc đầu, hít một hơi, nhẹ nhàng nói:
- Đó là giấy thông hành có thể tự do qua lại không trở ngại ở trong Trung Nam Hải, cả ta cũng không làm được một tấm.
Nhiếp Vô Danh cũng nhìn Quang Tử khen ngợi. Người này trời sinh chiến tướng, cốt cách tinh kỳ, nếu có người chỉ dạy thêm, giúp đỡ tập luyện, không tới hai năm thành tựu chỉ có thể hơn mình.
Hải Tử và Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm bọn họ đều nhìn Sở Thiên, những người này của mình có cần ra đánh nữa không?
Sở Thiên mỉm cười, rót một ly trà, nhàn nhạt nói:
- Người anh em Vô Danh, tới uống trà đi.
Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, nếu bọn người Thiên Dưỡng Sinh ra tay nữa, Nhiếp Vô Danh gần như không có cơ hội thắng. Từ trong gần một trăm anh em soái quân hung mãnh xông tới trước mặt mình đã là một kỳ tích rồi, lại bảo y đụng tới Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm, nhân vật tương xứng như thần thoại như vậy, e là chống đỡ không được mấy chục hiệp thì đã ngã rồi.
Nhiếp Vô Danh bản ý còn cho rằng phải đánh với bọn người Hải Tử nữa, bỗng nhiên nghe Sở Thiên nói, trong lòng hơi mừng, biết Sở Thiên đã thu nhận y rồi, thế là đi tới, một hơi uống hết trà.
Sở Thiên đứng lên, nhìn các anh em soái quân xúm lại, hét:
- Những đàn ông của soái quân, Nhiếp Vô Danh có tư cách trở thành huynh đệ sinh tử của soái quân không?
Hơn trăm anh em soái quân đã nhìn thấy thân thủ hơn người của Nhiếp Vô Danh, trong lòng đã thầm bội phục, bây giờ nghe thấy Sở Thiên nói, lập tức lớn tiếng đáp:
- Có, có, có.
Nam nhân từ xưa anh hùng trọng anh hùng.
Nhiếp Vô Danh quay người quỳ trước mặt Sở Thiên, mang theo nhiệt huyết, hét:
- Nguyện theo thiếu soái giục ngựa đồng bằng, thành tựu bá nghiệp.
Hơn anh em trăm soái quân cũng hét theo Nhiếp Vô Danh:
- Nguyện theo thiếu soái giục ngựa đồng bằng, thành tựu bá nghiệp.
Chim chóc trên núi Thủy Tạ Hoa Đô đều bay lên.