Đô Thị Thiếu Soái

Chương 200 : Cơm trưa của Hà Đại Đảm

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Quân khu Thượng Hải.

Hà Đại Đảm đang chờ Sở Thiên ở nhà ăn bộ đội.

Hà Đại Đảm muốn từ miệng của Sở Thiên moi ra chút gì đó, Sở Thiên cũng muốn biết dụng ý của Hà Đại Đảm gặp hắn. Thế là dẫn theo Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh lên xe của Hà Hãn Dũng.

Hà Ngạo Vi tuy rất xem thường Sở Thiên cũng không biết anh của mình tại sao thân mật như vậy với Sở Thiên, cũng thật sự không hiểu nổi. Gã Soái quân này làm sao dám liều lĩnh vậy chứ? Nhưng trong lòng cô biết, người đàn ông làm cô xì mũi coi thường này đối với cha cô mà nói vẫn có chút giá trị, bằng không cha cô làm sao có thể mời Sở Thiên ăn cơm chứ?

Lúc Hà Hãn Dũng bắt đầu lái chiếc Jeep vào quân khu, nhìn chiếc xe tiếp đãi chuyên biệt bên cạnh, tự mình lẩm bẩm nói:

- Buổi chiều e là lại phải ra sân rồi.

Hà Ngạo Vi vốn cho rằng sau khi vào quân khu Sở Thiên sẽ kinh hãi thán phục uy vũ và đồ sộ của bộ đội, nhưng Sở Thiên cả nhìn cũng không thèm nhìn, thật chí nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thần tình trên mặt lạnh lùng dị thường. Tức giận của Hà Ngạo Vi lại trong lòng xông ra, hận không thể dùng tay kéo mắt của Sở Thiên ra, gào thét để cho hắn thấy cái gì là quân nhân kỷ luật nghiêm minh. Nhìn thấy uy thế của quân đội, mà không phải nhắm mắt lại như ếch ngồi đấy giếng. Hà Ngạo Vi hận nhất là không có bản lĩnh gì, không có quyền thế gì nhưng lại xem thường người khác, tự cho mình là đúng.

Hà Ngạo Vi cảm thấy nếu không thể làm Sở Thiên khâm phục uy thế của Hà gia, trong lòng cô có một bế tắc khó nói ra. Giống có cái khoe khoang lại không có người ủng hộ, tỏ ra áp lực dị thường.

Sở Thiên là người thông minh tự nhiên biết Hà Ngạo Vi nghĩ gì, nhưng hắn lười đấu với cô, hắn bây giờ trong lòng nghĩ là làm thế làn ăn nói với Hà Đại Đảm. Nói thế nào Hà Đại Đảm cũng là nhân vật thực quyền số một số hai của quân khu Thượng Hải, không có chỗ hơn người, há có thể ngồi ở vị trí này.

Lầu hai nhà ăn của bộ đội, trong phòng ăn chung Ủng Quân, Hà Đại Đảm đang chuyên tâm pha trà. Tới vị trí này của ông, tuổi tác này, thú chơi chính là thưởng thức trà.

Dưới chỉ ý của Hà Hãn Dũng, Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Hà Hãn Dũng lại dẫn theo em gái và Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh bọn họ ngồi ở phòng sương Ái Dân.

Hà Đại Đảm thấy Sở Thiên đến, hơi gật đầu, nói một chữ "ngồi" sau đó tiếp tục hoàn thành công việc pha trà, thần sắc chuyên chú, thủ pháp thuần thục, ánh mắt bình thản dị thường. Cho dù ông ta biết Sở Thiên đánh bị thương thằng con trai nhỏ của mình, cứu con trai lớn của mình, còn có thế lực rất lớn, chỗ dựa rất lớn, trên mặt ông ta cũng không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố, thần sắc vẫn bình thản như trước, bình thản vẫn là bình thản.

Sở Thiên cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hà Đại Đảm pha trà mười lăm phút không có nói chuyện, cả hỏi lý do Hà Đại Đảm muốn gặp mình cũng không hỏi. Sở Thiên biết lúc Hà Đại Đảm nói tự nhiên sẽ nói.

Cuối cùng Hà Đại Đảm pha trà xong, bưng một tách tà sâm Ô Lông đưa lên mũi rồi đưa cho Sở Thiên, nói:

- Uống thử đi.

Sở Thiên nhận lấy, tỉ mỉ thưởng thức, gật đầu nói:
- Mang thức ăn lên.

Thức ăn phòng ăn bộ đội rất ngon, đầu bếp đều công phu, mỗi một miếng thịt, mỗi một ngụm súp, thậm chí mỗi một khúc xương, đều làm Sở Thiên rất muốn ăn. Thậm chí Sở Thiên có chút hối hận đã ăn mấy cái bánh bao đậu, mấy cái trứng gà đó đúng là lựa chọn vô cùng sai lầm. Rượu của phòng ăn là rượu ngon, tinh khiết, thơm, vẫn chưa vào miệng đã làm Sở Thiên say mê rồi.

Bất luận là ai cũng rất khó tưởng tượng một già một trẻ này, người đều có mỗi tâm sự, lại có thể hăm hở ăn xong bữa cơm này.

Ăn cơm tới cuối cùng Hà Đại Đảm nâng tách trà lên, nhàn nhạt nói:

- Thiếu soái, con trẻ có chuyện đắc tội, vẫn xin thông cảm. Tách trà này, tôi chuộc tội thay nó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sở Thiên biết Hà Đại Đảm nói là chuyện của Hà Chỉ Tổ, thế là nâng tách trà lên, nói:

- Cháu đã sớm quên rồi.

Một ngụm uống hết, hai người đều nhìn nhau cười.

Sau khi Hà Đại Đảm và Sở Thiên ăn cơm xong thì phải xử lý chuyện trong quân, thế là bảo Hà Hãn Dũng dẫn Sở Thiên đi dạo ở bộ đội.

Hà Hãn Dũng nhìn thấy nụ cười đầy uy nghiêm của cha, biết Hà Đại Đãm đã được tin tức mình muốn, thế là trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, kéo tay của Sở Thiên:

- Chú em Sở Thiên, buổi chiều có quân nhân của Đông Doanh Quốc giao lưu với nội bộ chúng ta, không chừng lại phải đánh võ đài. Nghe nói có mấy người hung hăng, cùng xem thế nào?

Sở Thiên trong lòng khẽ động, gật đầu, lại có trò hay xem miễn phí, liền buông lỏng tinh thần. Thấy người hung mãnh của Đông Doanh Quốc là lợi hại như vậy, sau này không bảo vệ được sẽ đánh lên. Sở Thiên trong lòng luôn có do dự, thành viên Anh Hoa Mạn Thiên mà mình tiêu diệt có mấy chục người, Sơn Khẩu tổ tuyệt đối sẽ không bỏ ý đồ, sau này nhất định sẽ lại hạ độc thủ với mình. Cho nên bây giờ xem lợi hại của mãnh nhân Đông Doanh, trong lòng cũng có thể có mấy phần lo lắng.

Hà Ngạo Vi nghe thấy lời nói của Hà Hãn Dũng, càng tung tăng như chim sẻ không ngừng. Một là có thể xem đối chiến, hai có thể để Sở Thiên nhìn thấy lợi hại của người quân khu, đả kích thật tốt thằng nhóc tự cho mình là đúng này.