Đô Thị Thiếu Soái
Chương 21 : Gặp phải cao nhân
Ngày đăng: 14:53 30/04/20
Sau đó tên Béo quay đầu lại, mặt không biết từ lúc nào đã cười toe:
- Mọi người nghe rõ đây, bây giờ bắt đầu đi cướp, chúng ta cũng chỉ là lấy chút tiền thừa của mọi người để cứu tế những kẻ nghèo khó. Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai mà thích công việc cướp bóc đầy nguy hiểm này chứ? Chúng ta cam đoan chỉ cướp của chứ không giết người, đó gọi là làm gì cũng phải có nguyên tắc. Cướp bóc cũng vậy, mong rằng mọi người sẽ phối hợp chặt chẽ với nhau, cam đoan không che dấu, không chống đối, không báo cảnh sát, bằng không, đao gậy vô tình!
Sở Thiên không nhịn nổi cười. Tên cướp này cũng thật thú vị, đã đi cướp còn nói lời hoa mỹ, không chỉ thanh minh mình làm việc này là bất đắc dĩ mà còn biến mình trở thành hiệp sĩ cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Triệu Ngọc Khánh trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh sợ, bất giác sờ vào miếng ngọc thạch gia truyền trên cổ, nghĩ thầm không biết miếng ngọc gia truyền này liệu có giữ nổi không? Cô nghiêng đầu nhìn sang bộ dạng không hề lo lắng gì của Sở Thiên, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng chỉ tại đợi tên khốn này nên mới chậm trễ mất thời gian. Bằng không lên chuyến xe trước thì đã không gặp phải lũ cướp này rồi.
Tên Béo phái một người canh giữ dưới xe, một người canh giữ ở cửa. Một tên trông chừng người lái xe, sau đó đích thân dẫn theo hai thanh niên cầm túi từng hàng từng hàng đi thu tiền. Tay tên Béo cầm theo chiếc máy dò kim loại, sau khi hai thuộc hạ lấy tiền xong, kiểm tra một lượt từng người từ trên xuống dưới, phân công vô cùng rõ ràng, ngay ngắn trật tự. Sở Thiên lại cười, quả nhiên có chút đạo nghĩa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chiếc máy dò kim loại của tên Béo lúc dò đến người đàn ông trung niên đầu húi cua bỗng nhiên kêu lên. Hai tên thuộc hạ đang đi phía trước lập tức quay lại, giơ tay lục soát người đàn ông trung niên đầu húi cua. Sau đó, tìm thấy một chiếc nhẫn vàng trong túi quần. Sau khi vứt vào túi đựng tiền, hai tên thanh niên lập tức đánh tới tấp vào người đàn ông trung niên này, miệng chửi:
- Ai bảo mày dấu hả, ai bảo mày dấu hả?
Tên Béo phất tay ra hiệu thuộc hạ dừng tay lại, vỗ vào người trung niên đầu húi cua lúc này mặt mũi bầm dập, nói:
- Đồ chó má, ông đây ghét nhất lũ điêu dân như chúng mày. Bên ngoài một đường, bên trong một nẻo, lần này coi như là một bài học, còn gì đáng giá mà còn chưa lấy ra không?
Người đàn ông trung niên tóc húi cua hoảng sợ lắc lắc đầu, nói:
- Đại ca, không còn nữa, thật sự không còn nữa, chiếc nhẫn này là món quà tôi mua tặng vợ kỉ niệm tròn 1 năm ngày kết hôn. Vì vậy nhất thời bối rối đã dấu đi, thực sự xin lỗi.
Tên Béo mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên này, nói:
- Thật không?
Người đàn ông trung niên gật gật đầu:
- Thật, thật sự là mua cho vợ tôi.
Sau khi mọi người trên xe nhận lại tiền của mới nhớ đến người đã đòi lại tiền của cho bọn họ liền vây quanh hắn, không ngừng cảm ơn. Mặc dù bọn họ không biết Sở Thiên đã làm gì, nhưng tên Béo sau khi gặp Sở Thiên không đánh mà lui, điều này cho thấy người thanh niên này thực sự có năng lực. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ được nếu bọn họ cũng liên kết lại với nhau thì đã sớm cho bọn người tên Béo vào đồn công an rồi.
Trong tiếng cảm ơn của mọi người, Sở Thiên dường như tìm thấy được cảm giác của người hiệp sĩ trượng nghĩa xưa kia.
Một bà cụ ngồi phía sau còn vỗ vào vai Lâm Ngọc Đình, nói:
- Cháu gái, bạn trai cháu thật là giỏi đó.
Những người già ở phía trên cũng quay đầu lại nói chen vào:
- Đúng đó, thời đại này mà dám đem thân mình ra, những người dám làm việc nghĩa đã chẳng còn mấy ai.
Lâm Ngọc Đình cũng không giải thích gì về thân phận của mình, mà ngọt ngào nhìn Sở Thiên. Cô thấy Sở Thiên không nói gì, cho rằng Sở Thiên cũng đồng ý, sự ngượng ngùng và nét vui mừng trên khuôn mặt không ngừng luân phiên thay nhau. Sở Thiên lúc này vẫn đang ngẫm lại phong cách cướp bóc đặc biệt của bọn người tên Béo, không chú ý đến vẻ mặt của Lâm Ngọc Đình.
Triệu Ngọc Khánh kì quặc nhìn Sở Thiên, vừa rồi cô không thấy Sở Thiên ra tay, cho rằng hắn chỉ là đùa cợt với mấy người tên Béo vài câu. Đám người này tay trắng quay về như vậy, hoặc là anh chàng Sở Thiên này có năng lực, hoặc là do may mắn. Mấy lời nói rỗng tuếch đã làm cho bọn chúng Béo sợ chạy mất, nhưng xem bộ dạng không thèm quan tâm của Sở Thiên thì khả năng cái thứ hai nhiều hơn.
Rời khỏi chưa lâu, tên Béo ngồi trong chiếc xe con đau khổ suy nghĩ một hồi, sau đó nói với tên thuộc hạ bên cạnh:
- Chúng mày không nhìn thấy thằng thanh niên đó ra tay thế nào sao?
Hai tên thuộc hạ bị Sở Thiên ra tay đều lắc lắc đầu:
- Không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy cổ họng lúc bị xiết chặt, lúc buông lỏng, nhưng thằng đấy có vẻ như không rời khỏi vị trí ngồi.
Tên Béo không nói gì, đúng là gặp được cao nhân, trong lòng nghĩ lúc nào đó phải đến trường trung học Thiên Đô làm quen với Sở Thiên.