Đô Thị Thiếu Soái

Chương 211 : Sự Thành Khẩn Của Trương Giáo Sư

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Vài ngày sau khi Khả Nhi quay về, trong lòng Sở Thiên có chút cô đơn, cũng may là có Phương Tình khéo hiểu lòng người đã hóa giải không ít áp lực trong lòng Sở Thiên. Còn có Trương Nhã Phong mặc váy càng lúc càng ngắn cũng thu hút sự chú ý của hắn nếu không Sở Thiên sẽ cảm thấy khó chịu chết mất.

Chiều hoàng hôn ngày hôm đó, Sở Thiên đang nằm phơi nắng dưới mái Thủy Tạ Hoa Đô, tai thì đang nghe "Mộng hồi triều Tống", mắt hơi nhắm lại tránh ánh nắng chiều tàn. Đột nhiên cảm thấy trời sầm tối lại, nghi ngờ mở mắt ra thì nhìn thấy Trương Nhã Phong đang nở một nụ cười mê hồn nhìn hắn, cặp chân thon dài đang đứng cạnh mình.

Sở Thiên khẽ cử động người, tháo tai nghe ra, rồi vỗ một cái vào chiếc chân dài nuột nà rồi nói:

- Trương Nhã Phong, em có thể nghiêm túc một chút được không, chút bản lĩnh này mà cũng lấy ra để quyến rũ anh sao? Em thực làm cho anh thất vọng quá.

- Chẳng lẽ cơ thể em không đủ chín chắn so với chị Tình và Khả Nhi sao?

Trương Nhã Phong không hài lòng ngồi lên bụng của Sở Thiên cọ sát.

- Họ cũng chỉ lớn hơn em 1 tuổi, với lại em cũng chỉ là ngực hơi nhỏ một chút thôi.

Sở Thiên biết cứ tiếp tục như vậy dù mình có vô tâm đến đâu nữa thì cơ thể mình cũng sẽ phản bội lại mình. Vì thế hắn đẩy Trương Nhã Phong ra rồi ngồi dậy vươn người nói:

- Người con gái chín chắn không chỉ thể hiện ở bộ ngực, mà càng phải thể hiện ở bộ óc.

- Tên khốn này, anh dám bảo em không có đầu óc à?

Trương Nhã Phong chu cái miệng xinh xắn lên hừ một tiếng nói:

- Vốn định nói cho anh nghe một số chuyện về người trung biên trong "Cựu hoan như mộng", mà anh lại nói em như vậy, thôi không thèm nói cho anh nghe nữa.

Trong lòng Sở Thiên hơi lay động một chút, tuy rằng chuyện tối hôm đó không liên quan gì tới mình nhưng thế nào đi nữa vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Trời sinh ra Sở Thiên có tính tò mò vì thế hắn kéo Trương Nhã Phong lại nói:

- Nói đi mà.

- Hôn em một cái trước đã.

Trương Nhã Phong giơ khuôn mặt xinh đẹp ra, vẻ mặt đầy chờ đợi.

Sở Thiên đứng dậy vỗ người rồi đi vào trong.

- Tên khốn kia, hôn một cái cũng không được sao?

Trương Nhã Phong cũng đứng lên hét lớn:

- Được rồi, em nói cho anh nghe.
Vương giáo sư chậm rãi kể những gì mà ông ấy biết về Dư Hiểu Lệ:

- Sau đó tôi cũng âm thầm dò hỏi, Dư Hiểu Lệ đích thực là sở trưởng sở nghiên cứu văn vật lịch sử cổ Hàng Châu, làm điều tra nghiên cứu, cũng phát biểu về mấy cuốn sách có ảnh hưởng trên thế giới. Cho nên tôi mới đồng ý hợp tác với cô ta, cùng nhau tìm ra bí mật của tấm bản đồ da dê này. Nguồn: https://truyenfull.vn

Xem ra nước của Đường Đại Long thật là sâu, phỏng chừng sở nghiên cứu văn vật lịch sử kia lại là xuất phát điểm việc buôn lậu của họ. Sau khi phán đoán ra được giá trị của văn vật rồi buôn lậu tới các nơi. Sở Thiên nghĩ thầm nhưng không biểu lộ ra ngoài, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của mình không có chứng cớ thực tế.

Sở Thiên bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn chưa nói gì thì Vương giáo sư đã kéo chặt tay hắn nói:

- Sở Thiên, tôi biết cậu thông minh hơn người, tấm bản đồ da dê này cậu chắc chắn có cách giải thích ý nghĩa trong đó. Lão Vương chân thành mong muốn cậu có thể giúp tôi việc này, tôi hy vọng những năm còn lại của mình tôi có thể làm chút gì đó cho đất nước, cống hiến chút sức lực cuối cùng.

Thần sắc của Vương giáo sư rất chân thành tha thiết, lời nói rất thành khẩn. Sở Thiên hơi cảm động, Vương giáo sư là một người đáng kính trọng, Sở Thiên tin rằng việc khảo cổ của ông ấy chính là vì tìm ra những văn vật cho đất nước, muốn tìm những báu vật được trôn sâu dưới lòng đất kia tái hiện trên thế gian chứ không phải là vì vinh hoa phú quý.

Sở Thiên bỗng nhiên muốn giúp đỡ ông ta, có thể những báu vật trong tấm bản đồ da dê kia sẽ được tỏa sáng trong tay Vương giáo sư. Quan trọng hơn là cho dù mình không giúp Vương giáo sư giải thích ý nghĩa trong đó ra, thì hơn 1.4 tỷ người trong hơn và 600 ngàn kilo mét vuông của Thiên Triều này sớm muộn cũng sẽ có cao nhân có thể giải thích được ý nghĩa trong đó. Tới lúc đó những đồ vật được cất giấu trong tấm bản đồ da dê này và Vương giáo sư sẽ có kết cục như thế nào, ai biết được người trước giờ chưa từng gặp mặt Đường Đại Long kia sẽ làm ra những chuyện gì chứ?

Nếu như tự mình giải thích được ý nghĩa đó ra thì sẽ nắm giữ được một số đồ.

- Khảo cổ sẽ chết người đó.

Sở Thiên khẽ nói:

- Hơn nữa chỗ đó rất nguy hiểm.

- Yên tâm, lão Vương tôi không sợ chết.

Vương giáo sư nghe được Sở Thiên có ý muốn giúp mình, hơn nữa hình như Sở Thiên đã biết được gì đó, vì vậy Vương giáo sư vô cùng vui mừng, người hơi run lên vì sung sướng.

Không sợ chết không có nghĩa là sẽ không chết, Sở Thiên thầm nghĩ, chén trà trong tay khẽ lắc nhẹ rồi lập tức lấy lại bình tĩnh như cũ.

Sở Thiên thở dài chăm chú nhìn Vương giáo sư nói:

- Tôi có thể giúp ông nhưng tôi cũng muốn đi tới đó trước, tôi muốn xem trong đó có những gì, yên tâm Sở Thiên tôi chỉ là tò mò muốn xem mà thôi không có ý gì khác với những cổ vật đó. Nếu Vương giáo sư đồng ý thì chúng ta tiếp tục nói chuyện.

Phương Tình dịu dàng nhìn Sở Thiên, cô hiểu được ý của Sở Thiên, Sở Thiên muốn đi tới trước ngoài việc muốn tìm tòi những cổ vật đó thì còn muốn bảo vệ sự an toàn cho Vương giáo sư và những cổ vật đó.

Một trận gió đêm thổi qua, Soái Quân huynh đệ của Thủy Tạ Hoa Đô đều cảm thấy hơi lạnh, không khỏi kéo chặt chiếc áo trên người vào.