Đô Thị Thiếu Soái

Chương 214 : Tới Huyện Tam Đô

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Sở Thiên và Phương tình vừa đứng lên thì Dư Hiểu Lệ đã bước nhanh tới vươn tay ra nghênh đón rồi cười nói với Sở Thiên:

- Sở huynh đệ, trước đây gặp mặt thì sự bảo hộ là cần thiết, mong cậu bỏ quá cho.

Sở Thiên mỉm cười, cái sự cần thiết của Dư Hiểu Lệ này lập tức xóa mờ mọi chuyện trước đây, đúng thật là giảo hoạt. Nhưng xem ra cô ta đã hoàn toàn không hề kiêng nể mình mà nhập vai, như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt được rất nhiều sức lực. Ít nhất thì trước khi tìm ra ngôi mộ cổ mình với Phương Tình và Vương giáo sư được an toàn tuyệt đối.

Sở Thiên đưa tay ra khẽ nói:

- Tất cả mọi người đều dốc sức vì đất nước.

Câu "dốc sức vì đất nước" này là học của Hà Đại Đảm để ứng phó nếu Dư Hiểu Lệ hỏi nguyên nhân vì sao mình đi cùng.

Bọn Dư Hiểu Lệ nghe vậy đều cười ha hả rồi lập tức phóng khoáng giới thiệu những người cùng đi với Sở Thiên. Bọn Dư Hiểu Lệ có 6 người, ngoài Dư Hiểu Lệ ra thì còn có hai người thanh niên trẻ tuổi đã từng là vệ sĩ cho Vương giáo sư, còn hai người thanh niên và một cô gái kia thì lạ hoắc. Từ Dư Hiểu Lệ biết được cô gái kia tên là Hứa Giai Giai, hai người thanh niên kia là hai anh em, người cao hơn tên là Đại Hổ, người thấp hơn tên là Tiểu Báo. Còn hai người vệ sĩ của Vương giáo sư kia, một người có nước da trắng hơn tên là Vi Hà Kiện, còn một người rất ít khi cười kia tên là Lưu Toản.

Sở Thiên lịch sự bắt tay từng người một, trong lòng lại thầm thở dài, không bao lâu thì những bàn tay này sẽ cầm đao giết mình đây, thế giới thực sự quá điên cuồng.

Khi Sở Thiên bắt tay Hứa Giai Giai thì cô ta nở một nụ cười dịu dàng, ngón út của cô ta còn vẽ một hình tròn ở cạnh tay Sở Thiên, ánh mắt khiêu khích, trong lời nói còn có vài phần quyến rũ, dịu dàng nói:

- Không ngờ cậu Sở Thiên đây lại trẻ tuổi như vậy, chị đây rất là thích, có cơ hội chúng ta thân thiết thân thiết hơn nhé.

Dụ dỗ, cả gan dụ dỗ.

Phương Tình thấy Hứa Giai Giai tươi cười như vậy liền vội vàng ưỡn ngực, khoác tay Sở Thiên, dường như muốn thị uy rằng người đàn ông này là của tôi.

Hai mắt của Tiểu Báo thì cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Phương Tình, tỏa ra vài phần nóng bỏng.

Dư Hiểu Lệ dường như phát hiện ra điều gì đó nói với Sở Thiên:

- Các cậu không phải là có 3 người à? Sao giờ chỉ có cậu với Phương Tình vậy?

- Chị gái của tôi tạm thời có chút chuyện cho nên không tham gia.

Phương Tình trả lời thay Sở Thiên.

- Có chị Hiểu Lệ ở đây thiếu một mình chị ấy cũng không có vấn đề gì.

Đúng là tốt số mà. Dư Hiểu Lệ không hiểu sao tự nhiên nghĩ ra câu này.

Trời xanh mây trắng, đúng là danh lam thắng cảnh, Sở Thiên lại bắt đầu bận rộn.

Trên máy bay, Sở Thiên lấy những tờ in bản đồ ẩn trong tấm da dê ra phát cho mỗi người một bản. Hành động này quả thực là khiến cho Dư Hiểu Lệ giật mình, bọn Hứa Giai Giai đều nhìn sang Dư Hiểu Lệ. Sở Thiên sao có thể tin tưởng bọn họ tới như vậy chứ, bản đồ ẩn trong tấm da dê mà lại dễ dàng phát cho mỗi người một tờ như vậy sao? Không sợ bọn họ nhân cơ hội này mà chạy trốn sao?
Sở Thiên quyết định diễn tiếp vở kịch này, ra hiệu cho Phương Tình đừng phá hỏng nó, Sở Thiên thở dài một tiếng nói:

- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi. Vương giáo sư quả thật là lợi hại, như vậy mà cũng bị ông ta nhìn ra là ở gần Thôn Giao Lê, theo tôi thấy, ngôi mộ cổ đó chắc là nằm ở một vị trí đất cứng ở trên núi, thậm chí có thể ở gần nghĩa trang của người Thủy Tộc.

- Tại sao vậy?

Phương Tình cố tình kinh ngạc hỏi.

- Người Thủy Tộc dân số ít, thường thích sống tập trung như vậy sẽ ảnh hưởng tới nơi chôn cất, người Thủy Tộc đều tìm một chỗ nào đó dùng làm mộ của gia tộc và chôn cất tập trung. Chủ nhân của ngôi mộ trên tấm bản đồ da dê đó đã từng vinh hoa phú quý như thế nào, có bất đồng với mọi người thế nào, có tính đến hoàn cảnh dân tộc lúc đó ông ta cũng sẽ không chọn nơi an táng xa với những người Thủy Tộc.

Sở Thiên nói một cách có căn cứ.

- Vì vậy khả năng lớn là ngôi mộ đó sẽ nằm ở gần mộ địa của người Thủy Tộc.

Phương Tình làm bộ như "bừng tỉnh ngộ" sùng bái nói:

- Thì ra là như vậy.

- Được rồi không nói nữa, mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi.

Sở Thiên thấy sự việc đã làm xong liền cười rồi nhảy lên giường.

Trong phòng Dư Hiểu Lệ, Hứa Giai Giai và Dư Hiểu Lệ cũng sớm đã biết như vậy nhưng nghe tiếng đùa giỡn và những tiếng rên của Phương Tình và Sở Thiên thì cũng cảm thấy đỏ mặt. Dư Hiểu Lệ thấy không còn thông tin gì nữa liền bỏ tai nghe xuống rồi tắt máy nghe trộm đi, quay đầu lại nói với Hứa Giai Giai:

- Lát nữa cô gọi điện cho bọn Hắc Hùng bảo bọn họ đêm nay tìm kiếm cả đêm luôn, nói những lời Sở Thiên vừa nói hồi nãy cho họ biết.

Hứa Giai Giai gật gật đầu, cầm điện thoại vào trong sảnh của phòng đôi, trong lòng lại nghĩ tới tiếng rên thỏa mãn của Phương Tình: Cậu em Sở Thiên này thực sự là sinh lực.

Khoảng sau một tiếng sau Sở Thiên và Phương Tình cùng ở trong phòng tắm xả nước, Sở Thiên nhìn chiếc máy nghe trộm trên ghế sofa mỉm cười nói với Phương Tình:

- Cô nói xem đám người của Dư Hiểu Lệ bây giờ đào được cái gì trên núi chứ? Hy vọng là bọn họ đừng có đào phải ngôi mộ tổ tiên của dân nào, nếu không sẽ bị người dân trong thôn đuổi giết, người Thủy Tộc vẫn anh dũng mạnh mẽ như vậy mà.

- Tôi không biết, tôi chỉ biết là cậu rất xấu xa.

Phương Tình quấn chiếc khăn tắm lên người trả lời.