Đô Thị Thiếu Soái
Chương 218 : Thiên Đô Phong Thẳng Tiến
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Thiên Đô Phong mây mù mờ ảo.
Thiên Đô Phong có độ cao so với mặt nước biển là khoảng 2800m nhưng núi đúng như cái tên của nó. Có thể nói rừng rậm nguyên thủy, dây leo bộc phát, bao trùm một không khí u ám, cả ngọn núi Thiên Đô Phong chỉ vẻn vẹn có một đường mòn không biết người nào đã bước qua.
Dưới sự dẫn đường của Lý Trường Cửu và hệ thống định vị của Hứa Giai Giai, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được con đường dẫn tới Thiên Đô Phong.
Cả bầu trời màu xám xịt chẳng trách có đi mà không có về, bây giờ tuy là ban ngày nhưng lối vào kia trông giống như một cái hang hổ tỏa ra một làn khí âm u, gió núi thổi qua càng tạo ra những âm thanh từng trận từng trận một cách kỳ quái. Mặc dù Sở Thiên đứng ở bên ngoài lối vào cũng đều cảm thấy "Bạch hổ bày thế" huống chi đến Vương giáo sư bọn họ? Phương Tình thì càng kéo chặt Sở Thiên hơn, sợ mình không cẩn thận bị cái miệng núi kia nuốt vào trong.
Dư Hiểu Lệ thở dài:
- Vừa tới đây thì đến cả điện thoại và bộ đàm đều không có sóng, hy vọng là lên tới đỉnh núi sẽ đỡ hơn.
Sở Thiên bọn họ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đều không có sóng, đến cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không hiển thị, Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, tắt nguồn điện thoại của mình và Phương Tình để đỡ lãng phí pin.
Vương giáo sư bình tĩnh định thần nói với mọi người:
- Con đường phía trước rất nguy hiểm, sống chết khó lường, hy vọng mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ an toàn tìm được ngôi mộ cổ mà còn phải an toàn rời khỏi núi.
Bọn người Dư Hiểu Lệ đều gật gật đầu, Sở Thiên cũng tin tưởng bọn họ, trước khi tìm thấy được ngôi mộ cổ thì bọn họ sẽ không có những hành vi quá kích nào. Hơn nữa Dư Hiểu Lệ chắc chắn vẫn còn cho rằng mình đang giấu cái gì đó, vì vậy trước khi mở được nắp quan tài ra thì bọn họ vẫn còn phải dựa vào mình.
- Đại Hổ, Tiểu Báo, hai cậu đi theo Lý Trường Cửu lên phía trước dò đường đi, tôi và Vương giáo sư phụ trách dùng máy dò kim loại dò xét, Hà Kiện và Lưu Toản làm dấu hiệu ở phía sau, Hứa Giai Giai ở giữa chăm sóc cho Vương giáo sư, tất cả mọi người phải cẩn thận.
Dư Hiểu Lệ kinh nghiệm phong phú sắp xếp công việc cho những thuộc hạ của cô ta, ngoài việc nói là sắp xếp thỏa đáng thì cô ta còn phải nhìn Sở Thiên, ai biết được tên tiểu tử này còn giở trò gì nữa không? Mọi việc cứ phải cẩn thận là hơn hết.
Sở Thiên đương nhiên hiểu được tâm tư của Dư Hiểu Lệ nhưng cũng chẳng thèm để ý tới, tay trái kéo Phương Tình, tay phải cầm một thanh đao ở bên cạnh chặt chặt chém chém những cành cây, trong miệng lầu bầu nói:
- Thanh khai sơn đao này đúng thật là cùn.
Dư Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Sở Thiên lắc lắc đầu nhắc nhở:
- Sở Thiên, đừng lãng phí tinh lực và thể lực, nếu không lát nữa lại phải nghỉ ngơi đó.
- Dù sao thì lương thực và nước của chúng ta có thể trụ được nửa tháng, chẳng lẽ cô còn muốn là hôm nay sẽ tìm được ngôi mộ cổ luôn sao?
Sở Thiên vươn người ra cười nói:
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian mà trời bắt đầu tối xuống, mọi người cuối cùng cũng leo lên tới sườn núi. Đang định nghỉ ngơi một lúc thì lại cười khổ, bởi vì có một cái hồ nước sâu chặn con đường vào núi duy nhất này, rộng chừng khoảng 5 mét, không ai có thể giải thích được cái hồ nước này tại sao lại xuất hiện ở đây. Nước hồ xanh như ngọc, những cây cỏ thưa thớt nổi trên mặt nước, đối diện bên hồ là một khoảng không rộng lớn, gió núi thổi tới rất có tình thơ ý họa nhưng ai cũng biết cái hồ này có thể ẩn chứa vô số những nguy hiểm.
Vương giáo sư chần chừ một lát rồi nói:
- Tôi thấy đêm nay chúng ta dựng trại ở đây nghỉ ngơi thôi, sáng ngày mai hãy qua hồ.
Dư Hiểu Lệ và mấy cô gái đồng thanh nói:
- Không được, tôi thấy vẫn là đi qua hồ này trước rồi nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Vương giáo sư kỳ lạ nhìn các cô hỏi:
- Tại sao?
Sở Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Các cô ấy sợ con mãng xà Châu Phi biến dị kia đuổi theo, cho nên muốn đi càng xa càng tốt.
Mấy người Dư Hiểu Lệ thành thật gật đầu, phụ nữ có mạnh mẽ có năng lực bao nhiêu đi chăng nữa thì thiên tính cũng không thay đổi.
Đại Hổ lấy trong ba lô ra một cây cung, buộc vào cung tên một dây thừng vừa to vừa thô, thủ pháp thuần thục bắn vào cây đại thụ bên kia hồ. Đợi sau khi chiếc đầu mũi tên đã cắm cố định rồi mới bảo Tiểu Báo kéo mạnh dây thừng, cảm giác đã chắc chắn rồi mới buộc đầu dây bên này lên một cái cây to thành một đường dây để tiện cho việc đu qua hồ.
Dư Hiểu Lệ thấy bọn Đại Hổ đã chuẩn bị xong thì nhìn sang Hứa Giai Giai nhẹ cân nhất gật gật đầu. Hứa Giai Giai lập tức lấy hai chiếc vòng tròn từ trong ba lô ra móc vào một vào dây thừng, một cái nắm trong tay một cái móc vào eo. Được Đại Hổ và Tiểu Báo đẩy một cái rồi trượt sang phía bên kia, một lát sau thì đã tới, kiểm tra lại đoạn dây thừng rồi đưa tay lên ra hiệu rằng mọi người có thể an toàn sang.
Trong lòng Sở Thiên thầm tán thưởng bọn Hứa Giai Giai này phối hợp không chê vào đâu được, để có được sự ăn ý với nhau như vậy là họ đã hợp tác vô số lần với nhau, xem ra mình phải đề cao cảnh giác tránh rơi vào tay bọn chúng. Lần vào núi này kết quả cuối cùng một là bọn Dư Hiểu Lệ sống mà ra ngoài hay là mình và mấy người kia sống mà ra ngoài, đương nhiên vẫn còn một kết quả nữa là toàn bộ chết trong núi và trở thành truyền thuyết.
Có chiếc dây thừng kiên cố bọn người Sở Thiên rất nhanh đã trượt qua chiếc hồ yên lặng này, Tiểu Báo là người cuối cùng. Vì không có người hỗ trợ nên chỉ có thể trèo lên cái cây to, muốn nhờ lực của cây cổ thụ, hai tay vừa mới nắm vào hai vòng tròn, lắc lắc cái cổ, hai chân vẫn chưa dùng lực thì con mắt lập tức dừng lại. Bởi vì anh ta phát hiện ra một con rắn độc to bằng cổ tay của mình đang trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta xanh lè.
Con mắt xanh của con rắn nhìn đối diện với con mắt đen của người tức giận điên cuồng.