Đô Thị Thiếu Soái

Chương 226 : Hai khối ngọc thạch

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Âm phong thổi qua, ánh đao thoáng hiện!

Hai tráng hán lặng lẽ ngã xuống bên đèn chiếu sáng, ánh mắt trước khi nhắm lại thậm chí có một tia giải thoát!

- Ai? Ai?

Dư Hiểu Lệ muốn phát điên lên, rống giận, súng ngắn di chuyển bốn phía nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, đại hán ở xung quanh không ngừng ngã xuống, không còn một ai!

Sắc mặt Hứa Giai Giai tái nhợt, chẳng lẽ là quỷ hồn hiện thân lấy mạng người?!!

Lý Trường Cửu quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ Thủy tộc, hành động này khiến không khí trong mộ thất càng thêm phần quỷ dị.

Sở Thiên khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:

- Tôi đã sớm nói qua, làm việc chớ nên quá tuyệt tận, nhưng các người hết lần này tới lần khác lại không nghe!

- Có phải là trong mộ thất có cơ quan gì? Sao anh không nói cho chúng tôi biết?

Dư Hiểu Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, hoài nghi là do Sở Thiên động tay động chân.

Sở Thiên mỉm cười, vuốt mũi, lắc đầu nói:

- Ngây thơ!

Lập tức quay đầu lại nói:

- Đèn sáng!

Đèn lập tức sáng lên, khiến đám người Dư Hiểu Lệ nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, súng trên tay Dư Hiểu Lệ và Hứa Giai Giai đã bị tước đoạt.

Dư Hiểu Lệ phát hiện ra bên trong mộ thất không hiểu từ lúc nào xuất hiện ba người trầm lặng, đứng bên người mình, Hứa Giai Giai, Hà Kiện và Lưu Toản.

Một thanh đao đen nhánh, một thanh dao găm quân đội đen, một bàn tay bình thường.

Hơn mười thi thể nằm rải rác trong mộ thất, ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng, còn có cả áp lực không nói lên lời.

Sắc mặt Dư Hiểu Lệ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, hồi lâu sau mới nói:

- Bọn họ là ai?
Sở Thiên bưng chén nước, lập tức thở dài:

- Đáng tiếc tôi không có địa đồ cho cô!

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp dịu dàng nói:

- Phục vụ ngài là việc tôi cần làm!

Nói xong liền đi về phía trước.

Sở Thiên uống nước, vuốt vuốt ngọc thạch vô danh trên cổ, quay đầu nói với Phương Tình:

- Em nói liệu giáo sư Vương có thể khôi phục nguyên trạng khối ngọc thạch bên trong thạch quan mộ hay không?

- Giáo sư Vương là người trung thực, ông nói có biện pháp thì nhất định làm được.

Phương Tình kỳ quái nhìn Sở Thiên:

- Sao anh quan tâm khối ngọc thạch kia vậy? Chẳng lẽ nó có bí mật gì?

Sở Thiên mỉm cười, nắm tay Phương Tình, thản nhiên nói:

- Anh phát hiện khối ngọc thạch đó có chất liệu giống ngọc thạch vô danh trên cổ anh. Nếu như có thể khôi phục hình dáng cũ, vậy khối ngọc thạch vô danh trên cổ anh cũng có thể. Em không muốn nhìn xem hình dạng ban đầu của khối ngọc thạch này sao?

- Khôi phục thì sao?

Phương Tình tủm tỉm cười nhìn Sở Thiên, biết rõ người thanh niên trước mặt còn một nửa câu chưa nói.

Sở Thiên bóp mũi Phương Tình, nhẹ nhàng nói:

- Trở về anh sẽ nói cho em biết, bên trong có một bí mật khiến anh cảm thấy áp lực!

Sở Thiên thở dài trong lòng. Hắn nhớ tới Vương mù lòa, nhớ tới bảo tàng không biết ẩn dấu ở đâu tại thủ đô. Vốn lúc trước hắn cảm thấy không có hi vọng nào, nhưng lời của giáo sư Vương trong thạch quan mộ hiến hắn dấy lên hi vọng!