Đô Thị Thiếu Soái
Chương 239 : Dự tiệc
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Bây giờ đã là đầu thu, vậy mà tại nơi đây hương xuân vẫn còn rất nồng nàn.
Đêm đã về khuya, thế nhưng ở đây ánh sáng vẫn rực rỡ như ban ngày.
Đây là thiên đường giải trí, thế nhưng là thứ thiên đường không như những gì mà người ta ảo tưởng.
Lầu 7. Câu lạc bộ giải trí Thiên Đường.
Có một người ăn mặc rất giản dị nhưng toàn thân lại toát ra một vẻ uy nghiêm, đang lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế lớn, im lặng nhìn về phía cửa lớn.
Đứng phía sau Đường Đại Long tám người trung niên, với trang phục khác nhau, với vẻ mặt cũng rất khác nhau, nhưng lại cùng chung một ánh mắt, đều tỏ thái độ ngạo nghễ. Bọn họ chính là những trợ thủ đắc lực bên cạnh Đường Đại Long, là những nam nhi có thể hô mưa gọi gió ở Hàng Châu, một nửa giang sơn của Đường Đại Long đều là do bọn họ liều mạng mà có được.
Ngồi bên cạnh chiếc bàn đó là bốn cô gái xinh đẹp, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không có gì sánh được. Đặc biệt hơn nữa, các cô gái này đều có học thức, đang học tại một trường đại học nổi tiếng nhất của Thiên Triều, lại còn am hiểu về cầm kỳ thi họa, rượu và trà đạo nữa. Bốn người bọn họ chính là những viên kim châu quý giá của Đường Đại Long. Những ngọc nữ quyến rũ này đã khiến cho đàn ông Hàng Châu không thể kiềm chế được dục vọng của mình.
Những cơn gió đêm đang nhẹ lướt thổi tới, làm những cánh hoa lan cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất.
Ở dưới lầu, Thất ca đang căng thẳng đứng đợi bên cửa, cùng với trợ lý Châu Vinh Phát, đợi nhân vật cần xuất hiện trong đêm nay.
Năm chiếc xe Jeep từ từ đi về phía câu lạc bộ giải trí Thiên đường, ngay sau đó dừng lại ngay trước cửa lớn, cùng một lúc tất cả các cánh cửa được mở ra, mười lăm người liền bước xuống khỏi xe, mỗi người đều tỏ vẻ khí thế dũng mạnh, mười lăm người toàn thân toát ra một ý chí chiến đấu rất sung mãn.
Mười lăm người đều mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu màu đen, giày đen, trang phục rất giản dị, nhưng được chải chuốt gọn gang. Dẫn đầu là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thanh lịch, vẻ mặt hưng phấn, bước lên bậc thềm của câu lạc bộ Thiên đường. Chu Vinh Phát chờ đã lâu, lúc này tươi cười tiến lên phía trước tiếp đón, khen rối rít:
- Thiếu soái quả đúng là xứng danh anh hùng hào kiệt, đẹp trai phong độ quá. Thiếu soái, nếu như Châu Vinh Phát tôi sinh sau vài năm thôi, thì nhất định sẽ đi theo Thiếu soái, tiếu ngạo giang hồ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, hắn vốn không thích những lời nịnh hót, thế nhưng, mấy câu này của Chu Vinh Phát lại không thể làm người ta tức giận nổi, đành khiêm tốn nói:
- Trợ lý Chu quá khen rồi, gừng càng già càng cay, trước mặt Trợ lý Chu tôi đâu giám nhận những lời ngợi khen đó. Khi nào có thời gian chúng ta hãy uống vài chén, để tôi được thỉnh giáo kinh nghiệm của Trợ lý Chu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Vinh Phát cười ha hả, khen Sở Thiên là người hào phóng khéo ăn nói, rất thận trọng. Vốn không biết lai lịch của đám giang hồ này là như thế nào, nên ông ta liền quay đầu giơ tay cản đường rồi nói:
- Nhất định sẽ có dịp, mời Thiếu soái vào bên trong, ông chủ Long đã đợi Thiếu soái khá lâu rồi.
Một đóa hoa ngọc lan bị gió thổi hất tung lên, bay qua người của Sở Thiên. Sở Thiên liền đưa tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy, rồi cẩn thận đưa lên mũi ngửi, thản nhiên nói:
- Đóa hoa này thật là thơm, tôi nghĩ rượu ở bên trong chắc chắn là rất ngon, nhất định sẽ rất hợp khẩu vị.
Chu Vinh Phát nhìn thấy thủ pháp xuất quỷ nhập thần của Sở Thiên, tỏ chút sững sờ, thầm than bốn chữ "nước chảy mây trôi".
Câu lạc bộ Thiên Đường dường như đã khôi phục sự ồn ào náo nhiệt của xưa kia. Ở phía cửa người xe tấp nập tới lui. Những vết tích của cuộc giao tranh sinh tử ngày hôm qua dường như đã không còn nhận ra được nữa. Đám vệ sĩ nhìn thấy Trợ lý Chu Vinh Phát và Thất ca một mực cung kính đi theo Sở Thiên, ở phía sau vẫn còn mười mấy tên thanh niên trẻ tuổi với vẻ đăm đăm, đều lấy làm lạ. Bọn họ vẫn nghĩ rằng người có thể khiến cho Trợ lý Chu Vinh Phát và Thất ca cung kính đến như vậy, chắc chắn phải là những quan lại quyền quý. Không ngờ rằng lại trông thấy những tên thanh niên trước giờ chưa hề biết đến, tuy rằng trong lòng có đôi chút nghi hoặc, thế nhưng bọn họ đều đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh, mà không hề đưa ra một ý kiến gì. Do đó, nhìn thấy Sở Thiên đi tới, bọn họ vẫn rất lễ phép cúi chào như tất cả những khách hàng khác.
Sở Thiên dùng ánh mắt thơ ơ của mình nhìn về phía tám tên trợ thủ cốt cán của Đường Đại Long, liền buông đôi tay ngọc ngà xuống, lấy khăn lau, lau sạch xung quanh khóe miệng, thản nhiên nói:
- Không biết tám trợ thủ đắc lực này của Đường Đại Long phải làm sao thì mới bằng lòng nhượng lại một phần ba diện tích của Hàng Châu lại cho tôi?
Lúc này Đường Đại Long không nói gì nữa, nâng chén rượu lên, bình tĩnh đợi tám trợ thủ đắc lực của mình đưa ra câu trả lời.
Tám người này nhìn thấy Đường Đại Long không mở miệng, hiểu rằng Đường Đại Long đã ngấm ngầm đồng ý để bọn họ tùy cơ ứng biến với Sở Thiên. Một tên trung niên với hai vết sẹo lớn ở trên mặt đã tiến lên vài bước, chỉ vào Sở Thiên mà nói:
- Tiểu tử, đừng có mà ngạo mạn, Long gia là người hiếu khách không muốn so đo chuyện cũ với cậu. Vết sẹo trên mặt tao thiệt không có gì đáng để xem, tiên sư nhà mày, mày là loại người gì? Mà lại dám đến Hàng Châu giương oai? Lại còn muốn giành địa bàn với chúng tao?
- Tôi tên là Sở Thiên, Thiếu soái của Soái quân.
Sở Thiên trả lời với bộ dạng uể oải:
- Tô đã trả lời câu hỏi của các anh rồi, vậy mà các anh vẫn chưa hề trả lời câu hỏi của tôi. Các anh muốn thế nào thì mới nhượng lại một phần ba địa bàn cho tôi?
Gã mặt sẹo tỏ ra cực kỳ phẫn nộ. Tên Sở Thiên này quả là quá ngông cuồng rồi, ở địa bàn của người khác mà dám ăn nói xằng bậy đến như vậy, xem ra không cho hắn một bài học là không xong, liền tiến lên một bước, gào thét:
- Muốn giành địa bàn làm ăn của chúng tao? Cho dù Long gia có đồng ý, thì chúng tao cũng sẽ không đồng ý phân cho ngươi, trừ khi là phải bước qua xác của chúng tao.
Trợ lý Chu Vinh Phát không thề thấy bất kỳ một động tĩnh nào từ Đường Đại Long nhằm ngăn cản đám thuộc hạ của mình, biết rằng Đường Đại Long đang muốn thử Sở Thiên, xem Sở Thiên có ý phản kháng hay không. Nếu như có thì tiếp tục đàm phán, còn nếu như không có, thì không cần phải đàm phán tiếp nữa, thậm chí nhân cơ hội này trừ khử luôn bọn họ.
Sở Thiên gật đầu, quay đầu nhìn mấy người Quang Tử, thản nhiên nói:
- Những người đàn ông của Soái Quân, người ta nói chúng ta phải đạp nên xác của họ, thì mới chịu nhường lại địa bàn làm ăn cho chúng ta, các anh nói xem, chúng ta có nên làm hay không?
- Đạp.
Mười bốn tiếng nói cùng lúc rống lên, sát khí đằng đằng, khí thế sục sôi.
Mọi người ở ngoài nghe thấy bên trong đang vang lên tiếng chém giết, nghĩ rằng đang xảy ra chuyện lớn, lập tức mấy chục tên dũng mạnh xông vào, bọn họ đều là những mãnh tướng tinh binh thộc hạ tám trợ thủ Đường Đại Long.
- Sở Thiên, tại sao anh xuất hiện ở đâu là y như rằng nơi đó người ta sẽ không được bình yên?
Từ bên ngoài vọng vào một giọng nói mềm mỏng, có vẻ rất buồn bã.