Đô Thị Thiếu Soái

Chương 255 : Giảng đường ngàn năm

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Bọn Sở Thiên cáo biệt Tất Mậu Thịnh, bước nhẹ trên những chiếc lá rụng, đi về hướng giảng đường ngàn năm, nếu như không có Liễu Yên ở giữa cắt ngang, Sở Thiên sẽ không cưỡng lại được mà cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của Tô Dung Dung

Có lẽ, đây là tiếng sét ái tình. Cho dù Tô Dung Dung có là thuốc độc hắn cũng cam tâm tình nguyện. Trong lòng Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ.

Tất Mậu Thịnh nhìn Sở Thiên rời đi trong lòng có sự tán thưởng lẫn yêu quý. Lấy điện thoại di động ra gọi cho thư kí, nói:

- Tiểu Đường, giúp tôi tìm tài liệu về một tân sinh của học viện quản lý, tên của cậu ta là Sở Thiên. Hiện giờ tôi đang cần.

Tất Mậu Thịnh buông điện thoại xuống, một lần nữa đến bên ghế đá ngồi. Không còn lòng dạ nào đọc tiếp cuốn sách trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh. Năm phút sau, điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Mậu Thịnh cầm lên gấp rút hỏi:

- Tiểu Đường, tìm được gì không vậy?

- Ông Tất, cậu ta là thiên tài!

Giọng nói của Tiểu Đường có chút hưng phấn, cung kính nói:

- Cậu ta là thí sinh thiên tài, là trạng nguyên Triết Giang, điểm trạng nguyên cao nhất toàn khoa, điều tuyệt vời hơn là bài văn hơn ngàn chữ của cậu ta dùng toàn bộ chữ giáp cốt để hoàn thành, lưu thủy hành vân, đã đạt đến trình độ bậc thầy.

Tim của Tất Mậu Thịnh đập dữ dội, ông ta gần như hét lên:

- Cái gì? Cậu ta chính là thiên tài Sở Thiên sao? Tôi còn tưởng rằng là người cùng danh tính. Đáng tiếc, đáng tiếc. Thực nên đem tên tiểu tử này về học viện kiến trúc, trình độ kiến trúc phong thủy của tên tiểu tử này cũng không kém tôi.

- Ông Tất, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn ạ. Trước hết không nói đến quản lý học viện sẽ không từ bỏ cậu ta, lại còn có rất nhiều chuyên gia chữ giáp cốt, chuyên gia khảo cổ cũng đang quan tâm, muốn Sở Thiên trở thành học trò của mình.

Giọng nói của Tiểu Đường có phần bất đắc dĩ. Anh ta cứ tưởng rằng ông Tất chắc chắn vừa ý với sự thông minh của Sở Thiên, chỉ là không ngờ Sở Thiên có quan hệ với kiến trúc, trình độ còn so được với ông Tất

Ông Tất buông điện thoại xuống, mỉm cười, tìm cho mình lý do trấn an, dù sao Sở Thiên cũng đã đồng ý mỗi tuần dùng vài tiếng đồng hồ cùng ông nghiên cứu thảo luận.

Lúc này Sở Thiên đang đứng trước cửa giảng đường ngàn năm, mái nhà hình tháp cao ngất ngưởng, hình thức kiến trúc hai cánh vươn về phía trước, bố cục bên trong là hàng cột nối liền nhau, toàn bộ tường ngoài hết sức trang trọng được trang trí bằng đá hoa cương, quảng trường rộng lớn khiến trong lòng Sở Thiên thầm than. Ý tưởng thiết kế kiến trúc giảng đường ngàn năm tinh xảo, trình tự rõ ràng, hứng thú đan xen, cảm nhận mãnh liệt. Có đặc thù thời đại rõ ràng, cùng với các tòa nhà xung quanh bổ sung cho nhau đạt đến sự hài hòa thống nhất của khuôn viên trường.

Những đặc thù này của giảng đường vừa thể hiện sự hiểu biết và kế tục văn hóa kiến trúc truyền thống và văn hóa trường học đối với lịch sử hình thành hàng trăm năm của đại học Thiên Kinh, vừa thể hiện rõ ràng phương pháp cách tân và phong cách thời đại của nghệ thuật kiến trúc hiện đại, xem ra lại là tác phẩn từ chính bàn tay của Tất Mậu Thịnh rồi.

Đúng là một bậc thầy tài hoa hơn người. Sở Thiên không khỏi thầm khen Tất Mậu Thịnh một câu.

Bỗng nhiên thần sắc Sở Thiên có chút xấu hổ, nở nụ cười khổ, bởi vì đội ngũ dạo chơi công viên của Đái Mộng Nghiêu vừa hay cũng đi tới giảng đường ngàn năm. Lúc này giảng giải đã không phải là Đái Mộng Nghiêu nhiệt tình nữa mà là người con trai đeo kính đen, thần thái mang chút kiêu ngạo, đang theo sau người tân sinh giảng giải hướng về phía giảng đường ngàn năm:

- Đại học Thiên Kinh là tòa nhà với những phương tiện tiên tiến lớn nhất trong các trường đại học cao đẳng, giảng đường có đầy đủ các chức năng hiện đại hóa. Với ngụ ý ngàn năm bất bại, đại học Thiên Kinh đã làm lễ kỉ niệm để chúc mừng giảng đường xây dựng tròn 100 năm.

- Mọi người đang ở trong trường đại học Thiên Kinh, diện tích chiếm 5600 m², diên tích kiến trúc là 12672 m², một tầng hầm, trên có ba tầng chủ chốt, khán đài 2 tầng, khán phòng cao khoảng 6 tầng được xây dựng ở vị trí cao nhất. Các công trình chủ yếu khác: phòng hóa trang tương xứng, phòng tập luyện, phòng đa chức năng, sân cỏ bốn mùa, phòng họp, phòng chờ.
- Muốn, muốn, muốn.

Mấy trăm tân sinh hét lên khiến cho lòng Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên bối rối. Bọn họ cảm thấy mấy trăm tân sinh này sắp phát điên rồi. Khuôn mặt Tô Dung Dung tràn ngập niềm kiêu hãnh và tự hào.

- Tôi biết tất cả mọi người đều là người có trình độ cao đến từ mọi miền đất nước, là trụ cột của đất nước trong tương lai, mọi người nói xem mảnh đất này có giữ hay không ý tưởng của các người. Tòa giảng đường này không có dấu chân của các người vậy thì giữ lại ý tưởng của ai, dấu chân của ai?

- Chúng ta, chúng ta, chúng ta.

Mấy trăm tân sinh lại hét lên. Đường Thương Hùng lắc lắc đầu như người ngoài hành tinh, ngoài sự hưng phấn còn không quên nói với Tôn Bân:

- Nghe tên tiểu tử Sở Thiên nói mà sao tôi như muốn khóc vậy?

- Tôi hận không thể mai táng mình ở chốn này.

Tôn Bân nhìn Sở Thiên trên cầu thang cũng không quay đầu lại mà trả lời Đường Thương Hùng.

Âu Dương Thắng Cơ thầm tự nhủ không chớp mắt:

- Nhiệt huyết tôi đang dâng trào, tôi sùng bái cậu ta.

Lập tức lại thở dài:

- Tại sao mọi người đều đỗ trạng nguyên cao của các tỉnh, sự chênh lệch vẫn còn lớn như vậy?

- Chỉ điểm giang sơn sục sôi văn tự.

Ánh mắt Sở Thiên chăm chú nhìn những gương mặt đã phát cuồng, cuối cùng hét lên một câu:

- Đến đây đi, điên cuồng đi để cho các bậc thầy cảm nhận được sức sống của chúng ta, để họ cũng biết rằng chúng ta bằng lòng mai táng, bằng lòng thiêu đốt nhưng vĩnh viễn sẽ không để tiêu vong

- Không tiêu vong, không tiêu vong, không tiêu vong.

Mấy trăm tân sinh mang theo nhiệt huyết không thể kìm nén được, từng bước bước lên cầu thang của giảng đường ngàn năm, tinh tế chạm vào những kiến trúc trong tay, cảm nhận hơi thở của giảng đường ngàn năm bằng con tim, chỉ lo mình còn bỏ sót cái gì.