Đô Thị Thiếu Soái
Chương 264 : Lại có chuyện hay
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Sở Thiên dưới ánh đèn sân khấu toát lên vẻ phiêu lãng lạnh lùng, ánh mắt biết cười chói lóa đến cực độ.
"Hôn lễ trong mơ" đẹp đẽ lãng mạn từ từ được phát ra từ bàn tay Sở Thiên, phím đàn đen trắng thay nhau nhảy nhót, róc rách như nước chảy, nhịp nhàng như chim tước, lúc thì vui mừng, lúc thì đau thương, lúc nhanh lúc chậm, một loại âm thanh khiến người ta nao nao xúc động, tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất, những gian nan vất vả nhất hay những vẻ đẹp ban đầu đều dần dần được lột tả.
Lấy chồng sẽ lấy người như Sở Thiên! Gần ba nghìn sinh viên nữ cùng lúc trong lòng đã có tiêu chuẩn kén chồng.
Làm người phải làm người giống như Sở Thiên! Hơn ba nghìn sinh viên nam trong lòng cũng có mục tiêu phấn đấu.
Toàn hội trường không có ai lên tiếng, nếu như nói lúc Sở Thiên hát là âm thanh tự nhiên của trời đất, thì tiếng dương cầm độc tấu bây giờ chính là tiếng nước chảy của nước từ trên núi cao, khiến người ta lắng đọng trong lòng, tựa như cách xa biển cả nhưng vẫn chiếm hữu tất cả những con sóng ầm ầm, mạnh mẽ.
Nhớ về mối tình đầu, nhớ về gia đình, nhớ về con đường mình đã đi, tất cả mọi người trong hội trường đều đang thả mình trong những hoài bão của tiếng đàn, mỗi một âm vang lên đều trấn an một trái tim bình yên, ấm áp ẩn chứa trong mỗi người.
Khúc cuối cùng, mọi người không có động tĩnh gì, yên lặng, yên lặng và yên lặng.
Sau đó không có tiếng vỗ tay mà là tiếng gào thét của hơn sáu nghìn tân sinh viên trong giảng đường:
- Sở Thiên, vô địch, vô địch, vô địch!
Trong hội đồng ban giám khảo bất luận là nghệ sĩ âm nhạc hay không, trong mắt đều không thể không toát lên vẻ thán phục, mọi người đều không có cách nào để dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình. Phương Như Hân lại đứng dậy, giơ thẻ điểm quay hai vòng cho mọi người biết, những giám khảo khác cũng lần lượt giơ thẻ điểm trong tay.
Điểm tối đa!
Lại là điểm tối đa!
Mộng Mộng và Lộ Lộ ở sau khán đài trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ ngưỡng mộ, hận không thể lôi hai người đàn ông bên cạnh đi học tập.
Bọn người Tần Thành đều không nói gì, ngoài việc đố kị với tài năng của Sở Thiên ra, còn cảm thấy thật may mắn, Sở Thiên bây giờ đã khiến cho các tân sinh viên quên mất việc Phạm Tâm Tâm vốn dĩ sẽ xuất hiện, đồng thời nâng cao vị trí của hội sinh viên trong mắt các tân sinh viên, mặc dù mục đích ban đầu không phải là như thế.
Sở Thiên đứng dậy, chỉnh lại quần áo, dường như không có ý định dừng sự điên cuồng trong hội trường, chậm rãi bước đến trước mặt Tô Dung Dung, kéo bàn tay ngọc ngà của cô đến giữa sân khấu, bình thản nói:
- Dung Dung, có muốn nhảy một điệu với anh không?
Tô Dung Dung hiện rõ vể đam mê trong ánh mắt, si mê nói:
- Muốn!
Đêm nay Tô Dung Dung mặc bộ đồ màu trắng, dưới ánh điện sáng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, dưới đôi lông mày thanh tú là đôi mắt long lanh dễ thương, trong vắt thanh tịnh, rực rỡ đầy sao, đôi mắt cười giống như vầng trăng non vậy, phảng phất khí chất thần linh, trong khoảnh khắc cười nhăn mày, vẻ cao quý tự nhiện lộ ra, khiến người ta không thể không trầm trồ với ánh hào quang thanh tú nhã nhặn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên quay lại, giơ tay để mọi người yên tĩnh trở lại, cười nói:
- Cô ấy chính là Tô Dung Dung, là cô gái mà tôi yêu, hãy để chính tôi dùng một điệu nhảy đẹp kết thúc buổi giao lưu chào đón tân sinh viên.
Tiếng vỗ tay vang lên, trong ánh mắt không ít nữ sinh đều vô cùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, nam sinh viên nhìn hai người họ nhảy múa trên sau khấu thì tấm tắc khen ngợi:
- Kim đồng ngọc nữ!
Sở Thiên lại quay người lại, nói với mọi người sau sân khấu:
- Cho âm nhạc bài thần thoại!
Nhân viên điều phối của hội sinh viên nhanh chóng tìm âm nhạc, đổi sang bài khác, ngay lập tức, nhạc bài "Thần thoại" đã vang lên.
Rời khỏi em,
Sự chờ đợi thần bí nhất.
Những vì sao đang rơi xuống, gió đang thổi.
Cuối cùng cũng mang em vào lòng anh.
Hai trái tim run rẩy.
Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Múa đi!
- Là thật.
Cái đầu trọc lốc của phó cục trưởng Cỏ ở dưới ánh đèn trông giống như cái bóng đèn vậy, bóng loáng, quét mắt nhìn Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Cậu thanh niên, tuổi còn nhỏ đã học phá phách cướp bóc rồi? Như vậy không tốt, nhà nước đào tào các cậu tốn bao tâm huyết, đi, cùng chúng tôi về cục công an, nể tình cậu là sinh viên sẽ không còng tay cậu.
Nghe thấy từ "còng tay", sắc mặt Tô Dung Dung lập tức căng thẳng, muốn lên tiếng nói gì đó nhưng bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên duỗi duỗi người, thản nhiên nói:
- Tôi không rảnh!
Mọi người lại sững sờ, cậu nhóc này thật sự không ngừng nói những lời làm người khác giật mình.
- Chúng tôi có quyền yêu cầu cậu phối hợp!
Phó cục trưởng Cổ sắc mặc trầm xuống.
- Giấy phép!
Sở Thiên vẫn không sợ hãi, nói:
- Bỏ giấy phép của các ngài ra xem nào, ai mà biết các ông là cảnh sát thật hay là giả! Gần đây, đồ giả quá nhiều rồi!
Bọn người Liễu Yên lắc lắc đầu, cậu nhóc này thật sự to gan, đến cảnh sát cũng không phối hợp như vậy, còn đòi người ta đưa giấy tờ ra, chế nhạo người ta.
Sắc mặt phó cục trưởng Cổ tím tái, thân phận này của ông ta sao còn cần giấy tờ chứng minh chứ, sau đó liền quát hai tên thuộc hạ đắc lực phía sau:
- Cho cậu ta xem bằng chứng!
Không ngờ cậu nhóc này còn hiểu luật, mẹ nó chứ, vào cục rồi xem, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, phó cục trưởng Cổ oán hận thầm nghĩ.
Hai tên thuộc hạ đắc lực nhanh chóng rút ra giấy tờ chứng minh là cảnh sát, đặt trên tay Sở Thiên, Sở Thiên cầm lên, dưới ánh đèn yếu ớt xem kĩ càng, việc này không chỉ làm Phó cục trưởng Cổ và bọn người Phạm Tâm Tâm cảm thấy mất vui mà còn làm bọn người Liễu Yên cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ rốt cuộc ai điều tra ai?
Sở Thiên xem một lúc, uốn éo cổ, bước lên hai bước, đem giấy tờ trả lại nhân viên cảnh sát đứng bên trái, thản nhiên nói:
- Nhân viên cảnh sát 3728, giấy tờ quá hạn 30 ngày, vô hiệu, tôi sẽ không tố cáo anh việc giả mạo cảnh sát đâu!
Tên nhân viên cảnh sát bên trái sắc mặt thay đổi, lập tức cầm lại xem, quả nhiên thời gian đã quá hạn, quên mất không làm lại giấy tờ.
- Nhân viên cảnh sát 4721, ảnh chụp quá mờ, dấu bị mất.
Sở Thiên vừa nói vừa bỏ giấy tờ vào tay nhân viên cảnh sát bên phải:
- Không có cách nào phân biệt thật giả, theo pháp luật, bảo vệ bên lợi ích yếu hơn, giấy tờ vẫn không có hiệu lực.
Phó cục trưởng Cổ tay sờ soạng phần eo, hận không thể móc súng bắn chết tên nhóc ngông cuồng này, nhưng lại nhanh chóng phát hiện, không mang theo thứ gì hết, vật dụng căn bản cũng không mang theo, không phát huy được tác dụng gì cả.
- Có giấy tờ khác chứng minh thân phận các ông không?
Sở Thiên trầm giọng quát:
- Nếu không có thì nhanh chóng rời khỏi, bằng không tôi sẽ tố cáo tội quyấy nhiễu công dân ăn khuya đó!
Bọn người Liễu Yên lại sững sờ, đầu óc hôm nay đã không còn rõ ràng nữa rồi, cúi đầu hỏi Tô Dung Dung:
- Có tội quấy nhiễu công dân ăn khuya sao?
Tô Dung Dung khẽ cười, lắc lắc đầu, rõ ràng là Sở Thiên nói bừa.