Đô Thị Thiếu Soái
Chương 303 : Trời sinh phản cốt
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Tần Thành bụm răng trong miệng đã lung lay chịu đau hét:
- Có bản lĩnh chờ đó.
- Thằng nhóc, mày có bè phái không? Có bè phái thì bảo lão đại mày ra, hôm nay ông dọn cửa đường bọn mày ngồi chỗ của lão đại bọn mày.
Hắc Sơn Đao tiến lên trước hai bước, Tần Thành sợ lùi lại mấy bước. Bọn Hắc Sơn Đạo đắc ý cười lên chỉ Tần Thành xem thường nói:
- Không có bè phái cũng không sao, cứ gọi điện thoại gọi cứu binh triệu tập tiếp viện, bất luận đến bao nhiêu người, ta đều một chiêu thu dọn bấy nhiêu. Khó được ra Bắc Kinh hưởng không khí trong lành, thì sợ bọn con rùa chúng mày dài mắt rồi. Để tao nói sơ qua, chỗ này không có ai đánh thắng tao, bây giờ bọn mày đừng đi, đàn ông dập đầu, phụ nữ bồi ngủ.
Sở Thiên không có gì, nhẹ nhàng đi tới phía sau Tô Dung Dung ôm lấy thắt lưng của cô, nhàn nhạt nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên đã đến trong lòng thở nhẹ ra, dịu dàng nói:
- Nói ra thì không dài, đều là Liễu Yên uống rượu, uống điên rồi trêu chọc người ta, kết lấy thù oán nhưng đối phương cũng thật sự quá ngạo mạn.
Thì ra tối nay mọi người đều vui vẻ uống rượu, Liễu Yên càng không giống mình ngày thường. Sau khi uống mấy chay bia Đức vào bụng thì bắt đầu trở nên điên cuồng, vặn vẹo uốn éo xung quanh, tỏ ra vô cùng phong tình. Xung quanh tuy có không ít đàn ông nhìn với con mắt háo sắc, nhưng nhìn thấy quần áo của bọn Liễu Yên đều biết những tuấn nam mỹ nữ này có chút địa vị.
Bọn Hắc Sơn Đao bên cạnh cũng uống một tá bia lót bụng, tâm tình cũng bắt đầu trở nên tăng vọt, nhìn thấy Liễu Yên bên cạnh hiện ra vô cùng phong tình không ngừng huýt sáo mấy tiếng miệng hơi cười điểu. Liễu Yên đã say ngà ngà tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ những đàn em bình thường háo sắc này, cầm chai bia trên bàn lên thì đập bể đi qua, tuy không có đập trúng bọn Hắc Đạo Sơn nhưng nước bia văng lên người của Hắc Sơn Đao.
Thế là bọn Hắc Sơn Đao tuy quần áo bình thường nhưng khí thế lại không bình thường, nhìn thấy Liễu Yên đổ bia lên người mình không nói lời nào, thì xông qua đá ngã bàn của của bọn Liễu Yên. Đổi lại lúc bình thường, bọn Liễu Yên cũng không chịu để yên, bây giờ đã uống tới say ngà càng là thêm tức giận. Bọn Tần Thành bảy tám người đàn ông lập tức nhào lên, kết quả Hắc Đạo Sơn người ta đơn độc xuất chiến thì đánh bọn chúng như hoa rơi nước chảy. Một quyền đánh bay Tần Thành, một chân đá đã ngã Lang Côn phong hiểm và bọn người khác xông lên cũng bị câu quyền đánh cho răng rơi đầy đất. Sau khi miệng hô một tiếng làm phấn chấn tinh thần đánh bọn người còn lại đến mức bọn chúng khóc kêu cha gọi mẹ.
Tô Dung Dung nhìn thấy tình hình không bình thường, nghĩ tới đầu tiên là tìm Sở Thiên mà không phải là cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, hắn tất nhiên nhìn ra vẻ kiêu ngạo của bọn Hắc Sơn Đao, thiếu niên kiêu ngạo lại có thân thủ kiệt xuất tìm tới thế giới phồn hoa của Bắc Kinh há gì không thể không cuồng ngạo? Mà bọn Liễu Yên lại vừa đúng lúc trở thành dây dẫn kích nổ cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Bọn mày vẫn không có cứu viện à?
Hắc Sơn Đao quay đầu nhìn Sở Thiên khẽ động, Hắc Sơn Đao xương cốt dị thường đột nhiên xông ra, rõ ràng là phản cốt trời sinh, Hắc Sơn Đao từ từ đi tới Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam sợ hãi lùi lại sau mấy bước, tay trái sờ được một cai bia lại lần nữa hung hãn hét một tiếng co rút con rồng đen xăm trên mặt xông tới Hắc Sơn Đao. Trên mặt Hắc Sơn Đao hiện ra vẻ không nhịn được, không tránh bất cứ chai bia nào nện lên đầu mình, sau đó một tay nện lên vai của Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam hoàn toàn bay ra ngoài, lần này bất luận giãy dụa thế nào cũng không đứng lên nổi.
- Con mẹ nó, gọi lão đại bọn mày đến.
Hắc Sơn Đao hét lên:
- Đều là phế vật.
- Tránh ra cảnh sát đến!
Không biết ai gọi đến, lập tức tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người của quán bar hỗn loạn một trận lũ lượt bỏ đi. Tuy không phải bọn họ gây chuyện, nhưng sợ bị bắt tới đồn cảnh sát hỏi làm ghi chép, đó là khá phiền phức. Ban quản lý bên trong quầy bar đang cầm máy tọa đàm, bên trong, tiếng còi cảnh sát vui mừng vang lên. Anh ta nhìn thấy bọn Vương Hạo Nam lập tức sử dụng chiêu phải giết tuyệt, đến lui địch bỏ đi.
Bọn Hắc Sơn Đao hung hăng nhìn bọn Vương Hạo Nam trên đất, lại nhìn miệt thị bọn Tần Thành, liền theo mọi người rời đi, bọn họ cũng không muốn dính vào cảnh sát.
Sở Thiên vỗ vỗ vai của Tô Dung Dung, mỉm cười nói:
- Dung Dung, em về trước đi, anh đi một chút sẽ trở về.
Tô Dung Dung giỏi hiểu lòng người gật đầu giọng dịu dàng nói:
- Cẩn thận.
Sở Thiên thản nhiên cười đi về hướng bọn Hắc Sơn Đao bỏ đi.
Liễu Yên lộ ra thần sắc nửa say nửa tỉnh nhìn Sở Thiên bỏ đi.