Đô Thị Thiếu Soái
Chương 311 : Người có vấn đề
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Hội nghị của các thủ lĩnh chấm dứt còn chưa đến ba phút, Chu Triệu Sâm đã nhận được một tin tức khiến cho đất bằng phải nổi sóng, anh ta không chỉ không tỏ ra tức giận, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nữa, nhưng nụ cười này lại vô cùng quỷ dị.
Thành tựu mấy năm nay khiến Chu Triệu Sâm trở nên tự cao, coi thường tất cả, nhưng đối mặt với chuyện lớn, anh ta vẫn nén được cơn tức, suy nghĩ một lúc lâu. Anh ta đã quyết định sẽ không quan tâm chuyện thu mua Hắc Long Tower nữa, cho dù là ngày mai có lệnh xuống thu mua, anh ta cũng có thời gian một tháng dư dả, một tháng này, có thể làm được rất nhiều chuyện rồi.
Làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi một chuyện nữa.
Chu Triệu Sâm quyết định, dùng thế đánh như sấm như sét xử lý Lâm Đại Pháo trước, sau đó xử lý Sở Thiên, dọn sạch sẽ buồn phiền lo lắng sau này rồi hẵng dùng hết sức đi đối mặt với việc thu mua Hắc Long Tower.
Sau buổi trưa, ánh mắt trời, hồng trà, Sở Thiên, chị Mị.
Sở Thiên đang nghiêng người dựa vào lòng ngực ấm áp thơm tho của chị Mị, nhìn từng tia nắng mặt trời chiếu vào quán bar Mê Tình, trong lòng trở nên rất ấm áp, cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của chị Mị, cười nhàn nhạt nói:
- Chị nói xem, nếu mỗi ngày đều trải qua những ngày bình yên, say mê, và nhìn thấy ánh mặt trời trải đầy trên mặt đất thì tốt biết mấy nhỉ.
Chị Mị cười dịu dàng, tay trái nhéo lấy cái mũi của Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Em không phải là không thể, mà là không thể không như vậy.
Sở Thiên dịch dịch cơ thể, tìm tư thế nằm thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt say lòng người của chị Mị, không nén được tiếng thở dài:
- Năm tháng chẳng những không đem đến cho chị tang thương, mà còn làm tăng thêm chút hương vị phụ nữ nữa, đàn ông trên đời này, người có thể nắm tay đi suốt đời với chị, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời.
Chị Mị không nói gì cả, giống như đang cười, thở dài, từ đằng sau Sở Thiên rút đôi chân ngọc ngà mặc đi tất ra, đút vào đôi giày bên cạnh sô pha, đứng dậy, giãn lỏng mười ngón tay, nói:
- Em trai, mấy khi em có một buổi chiều rảnh rỗi, chị hâm nóng một bình rượu cho em, đàn một bài cho em nghe.
Trong mắt Sở Thiên cất chứa ý cười, lấy gối nằm trên sô pha, gối đầu lên, chờ uống ly rượu tinh khiết và thơm ngon, nghe những khúc ca say động lòng người.
Chị Mị cầm lấy áo choàng màu trắng, đi đến quầy bar, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ xinh đẹp trang nhã, khiến cho Sở Thiên không thể không than nhẹ cho người con gái như vậy, có duyên sẽ quen nhau, chị Mị khi nào thì mới có thể nở một nụ cười thật sự thoải mái đây?
Mười lăm phút sau, trước mặt Sở Thiên đã có một bình Trúc Diệp Thanh đã được hâm nóng lại, hai đĩa thức ăn bày trí khéo léo, chị Mị cũng cầm một cây đàn tranh giản dị đặt trước mặt, Sở Thiên nhìn cây đàn tranh giản dị, thương cảm bỗng dâng lên, hắn nhớ đến ông lão mù, nhớ đến khúc "Ngư chu xướng vãn" bi tráng.
Có một số người, đáng để khắc ghi cả đời, cho dù đó là đối thủ.
- Chị, em muốn nghe khúc "Ngư chu xướng vãn"!
- Lâm Đại Pháo mời em đi ăn cơm, Trần Cát Mộng gọi điện mời em đi dự tiệc là được rồi, không đúng sao? Nếu Lâm Đại Pháo có âm mưu quỷ kế gì, Trần Cát Mộng thân là quản lý, thân là tâm phúc của Lâm Đại Pháo, chẳng lẽ không biết chút ít gì sao? Cho dù là biết tình hình, cũng có thể dùng điện thoại cảnh báo đúng không?
- Có lẽ là gọi điện thì không thể nói được đầy đủ chăng.
Chị Mị biết Sở Thiên nói có lý, nhưng vẫn đưa ra lý do:
- Hoặc có lẽ, Lâm Đại Pháo muốn anh ta tự mình đến đây mời để biểu đạt thành ý, cho nên anh ta mới tự mình đến đây?
Sở Thiên nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Chúng em có cách liên lạc khẩn cấp, nếu thật sự có nguy hiểm, anh ta đã sớm báo cho em biết rồi, Trần Cát Mộng sở dĩ hai lần khuyên bảo, là vì anh ta tưởng mình đã hiểu thấu tính tình của em, càng cảnh cáo em có nguy hiểm, em sẽ càng muốn đi, anh ta muốn em đi đến như vậy, khẳng định là có vấn đề.
Vấn đề này đương nhiên không phải là Trần Cát Mộng nói cho Lâm Đại Pháo biết đã cầm mười triệu của mình. Sở Thiên biết, những chuyện Trần Cát Mộng giúp mình làm không thể bày rõ ràng lên bàn được, một khi sáng tỏ, không chỉ Hổ Bang sẽ giết anh ta, ngay cả mình cũng sẽ giết anh ta, vì vậy, chỉ có một cách có thể giải quyết vấn đề trói buộc Trần Cát Mộng, chính là giết mình, hơn nữa giết mình nhanh như chớp, tuyệt đối không để mình có một cơ hội nào nói chuyện với Lâm Đại Pháo.
Đương nhiên, còn có một cách nữa. Sở Thiên nghĩ sẽ không thể xảy ra, đó chính là Trần Cát Mộng sẽ giết mình, và cả Lâm Đại Pháo nữa.
- Trần Cát Mộng này, tự cho bản thân thông minh.
Sở Thiên thở ra một hơi dài, nhàn nhạt nói:
- Lại không biết, con người, thông minh sẽ dễ dàng hả hê, hả hê sẽ dễ dàng mất cảnh giác.
Chị Mị cái hiểu cái không gật gật đầu, trong lòng mặc niệm cho vị khách mới đến lúc nãy, bất kể là ai muốn đối nghịch với hắn, thất bại và thống khổ đều dành cho người đó cả, bất kể người nào sống cùng hắn, thắng lợi và vinh quang đều thuộc về hắn cả, bất kể tâm sự của người nào, hắn chỉ cần một cái liếc mắt thì đã có thể đoán được, mà tâm sự của hắn, lại vĩnh viễn không ai có thể biết, có lẽ đây chính là thống khổ lớn nhất của Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, nhớ đến chim ưng.
Chim ưngng đang xoay tròn, xoay tròn trong bầu trời xanh ngắt xinh đẹp, đang chờ ăn thịt người chết.
Người còn chưa chết, hắn đã muốn ăn con ưng này, hắn cũng đói khát, đói khát đến sắp chết, khi sinh mạng bị uy hiếp, khi loại uy hiếp này đạt đến một cực hạn nào đó, một con người và một con ưng không khác gì nhau cả, đều vì bảo vệ bản thân mình mà thương tổn đối phương.
Sở Thiên và Trần Cát Mộng, ai là ưng, ai là người đây?
Trúc Diệp Thanh theo đường vòng cung xinh đẹp tiến vào trong miệng Sở Thiên.