Đô Thị Thiếu Soái

Chương 316 : Thiên kim Hà gia

Ngày đăng: 14:57 30/04/20




Yên tĩnh!



- Giết!



Lâm Đại Pháo rút dao ngắn ra, gầm lên một tiếng.



Trong chớp mắt, cả quảng trường Hồng Tinh trở nên sôi sùng sục. Hỗn chiến giữa ngàn người cứ như vậy khai mạc.



Tiếng dao chạm nhau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ không ngừng vang lên, máu tươi bắn tung tóe, tay chân rải rác, khiến lòng người không hiểu run rẩy. Điên cuồng sinh ra trong sợ hãi khiến mọi người đỏ cả mắt chém giết lẫn nhau, ai cũng biết, bây giờ sợ chết chỉ làm cho mình chết nhanh hơn mà thôi.



Lão yêu nắm dao cắt thịt trong tay, đứng trước mặt bảo vệ Lâm Đại Pháo, từng bước từng bước mở ra một con đường máu cho Lâm Đại Pháo, những nơi dao cắt thịt lướt qua đều có người của hội Hắc Long ngã xuống. Khi số lượng người xông lên quá đông, tay trái sẽ bắn hàn đinh ra, mỗi mũi hàn đinh đều rất chính xác cắm vào cổ họng đối phương.



Thân hình hơi béo của Lâm Đại Pháo ở trước mặt sống chết cũng trở nên vô cùng linh hoạt, giống như một con cá trạch trơn trượt, dao ngắn trong tay phải như thế nào cũng có thể chém chết bang chúng hội Hắc Long tấn công hai bên sườn, hoàn toàn không giống một bang chủ Hổ Bang sống an nhàn sung sướng chút nào cả.



Sở Thiên đã bị buộc phải lên con thuyền rách của Hổ Bang, chỉ có thể cướp lấy hai thanh dao bầu theo bên cạnh Lâm Đại Pháo bắt đầu chém giết, đao pháp của Sở Thiên tuy không sắc bén như Lão yêu, nhưng thừa sức để đối phó với bang chúng hội Hắc Long. Đối mặt với sự tấn công dồn dập của hội Hắc Long, Sở Thiên sử dụng tuần hoàn nguyên tắc đả thương địch thủ "giảm quân số không chiến đấu". Dao bầu chém ra, không thấy máu rơi hay một chiêu lấy mạng, dao dao đều chém bang chúng hội Hắc Long thành trọng thương hay chém thành tàn tật trầm trọng, để họ ngồi phịch trên mặt đất kêu rên ngăn cản bang chúng phía sau xông lên.



Sau hơn mười phút, hai trăm người của Hổ Bang đã chết hơn phân nửa, đám người Lâm Đại Pháo cũng dần dần đến gần con đường sau quảng trường Hồng Tinh, đi thêm mười mét nữa thì đám người Lâm Đại Pháo có thể thuận lợi bỏ chạy. Bạch Diện Sinh hình như nhìn thấu ý đồ theo con đường sau quảng trường chạy trốn, cười lạnh vài tiếng, tự mình mang theo hơn hai trăm người lên chặn lại, chặn lại lỗ hỏng dần dần trở nên yếu ớt.



Lão yêu giống như một sứ giả của cái chết, những nơi ông ta đi ngang qua đều là nơi bắt đầu ác mộng của bang chúng hội Hắc Long. Bạch Diện Sinh đẩy thêm hơn hai trăm người lên, không đến vài phút đã ngã xuống hai mươi mấy thi thể. Bạch Diện Sinh lộ ra vẻ không kiềm chế được nữa, quên sạch sẽ chuyện mình là người chỉ huy, cầm dao bầu xông lên tấn công Lão yêu. Giữa đường có mấy người Hổ Bang xuất dao ngăn trở, nhưng bị Bạch Diện Sinh chớp cũng không chớp mắt chém ngã xuống mặt đất.



Sau một lúc, Bạch Diện Sinh rốt cuộc đối đầu với Lão yêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Hai người nhìn nhau vài lần, không nói hai lời, dao bầu và dao cắt thịt cơ hồ là cùng một lúc tấn công đối phương.



Một tiếng "Đang" thanh thúy vang dội vang lên, hoàn toàn làm tiếng kêu giết im bặt, cũng khiến cho cả quảng trường Hồng Tinh tạm thời an tĩnh trở lại. Những người còn sống, bị thương, chưa chết đều ngừng thế tấn công trong tay, mở to mắt nhìn hai đại cao thủ quyết chiến.



Lâm Đại Pháo và Sở Thiên cũng ngừng lại, muốn xem Lão yêu có chém chết được người cầm đầu hội Hắc Long không.



Một tiếng "đang", Lão yêu và Bạch Diện Sinh lại cản lại một dao của đối phương. Song phương lùi về sau hai bước, bàn tay cả hai đều cảm giác được hơi hơi đau nhức, trong mắt không khỏi toát ra kinh ngạc, không thể tưởng được đối phương lại mạnh đến mức độ này.



Liên tục hai đòn tấn công, Lão yêu và Bạch Diện Sinh chưa phân được thắng bại. Theo lẽ thường, đêm nay Lão yêu đã chiến đấu rất nhiều trận, khí lực đã tiêu hao không ít, Bạch Diện Sinh chỉ đứng chỉ huy, vì vậy tiếp tục chém giết xuống, Lão yêu khó tránh khỏi sẽ rơi vào kết cục không còn sức bị thua.



Nhưng Sở Thiên có một cảm giác, Lão yêu sẽ thắng trận quyết đấu này.



Bạch Diện Sinh tùy ý bước lên trước nửa bước, sắc mặt trắng bệch dưới ánh đèn đường ảm đạm giống như gã đang đeo một mặt nạ bằng giấy trắng. Tuy rằng không hề có biểu tình nào cả, nhưng ngược lại như vậy càng khiến người ta cảm giác đáng sợ quỷ quái. Dao bầu trong tay trầm ổn có lực, tùy thời chuẩn bị chờ phân phó.



Vẻ mặt Lão yêu không hề thay đổi, giống như đang xem một con nai nhìn chằm chằm Bạch Diện Sinh.



Bạch Diện Sinh trở nên không được tự nhiên, tay phải hạ xuống, đổ đầy toàn bộ lực lượng, dao bầu theo một đường vòng cung hoa lệ thực tế liều mạng tấn công về phía Lão yêu. Tay của Bạch Diện Sinh vừa trắng vừa nhỏ, giống như tay của con gái, tư thế bàn tay cầm dao bầu tấn công của gã nhu hòa tuyệt đẹp, rất giống đang điêu khắc, điêu khắc một đóa hoa nhỏ mềm mại yếu ớt.



Cho dù là người cường hãn bá đạo cỡ nào, ở trong tay gã, đều trở nên mềm mại yếu ớt giống như hoa vậy.



Đây là chiêu thức cuối cùng dùng toàn lực tấn công, chiêu này qua đi, lập tức có thể phân được thắng bại.



Bạch Diện Sinh đối với lực đạo của mình luôn luôn rất tin tưởng. Lúc bảy tuổi gã dùng búa chém ngã cây hòe đường kính nửa mét. Tám tuổi, có thể dùng dao nhọn đâm thủng cổ họng một con trâu. Mười tuổi, gã đã có thể dùng dao gọt hoa quả đâm chết người tình của mẹ gã trên giường lớn một cách thoải mái.



Ánh mắt của Lão yêu vẫn rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sát khí sắc bén của Bạch Diện Sinh vậy.



Bạch Diện Sinh ra tay thoạt nhìn không nhanh, nhưng lại rất hung mãnh, giống như một tia sáng rất dịu dàng, chờ ngươi thấy nó, nó đã tới gần người rồi. Nhưng lúc này dao bầu của gã còn chưa tới, dao cắt thịt của Lão yêu đã nhẹ nhàng ra đòn tấn công, đâm thẳng vào ánh mắt Bạch Diện Sinh.



Ánh dao trong chớp mắt ngừng lại, nụ cười của Bạch Diện Sinh cũng trở nên cứng ngắc. Dao cắt thịt của Lão yêu nghệ thuật dừng ở trên lưỡi dao của Bạch Diện Sinh, tất cả lực lượng đều đổ đầy vào nơi tiếp xúc của hai con dao, ma sát nhau ken két chấn động.



Một đường dao Bạch Diện Sinh dùng hết toàn lực tấn công lại bị dao cắt thịt của Lão yêu chặn lại, gã cảm thấy tức giận, cảm thấy thống khổ.



Đối với một Lão yêu hằng năm nghiên cứu đòn tấn công của dao, khe hở giữa các thớ thịt chính là không gian mà dao cắt thịt cắt ra. Khe hở này, không gian này, giống như cơ hội chợt lóe qua trong trận chiến, vì vậy, dao cắt thịt của Lão yêu vòng qua dao bầu, đâm vào người Bạch Diện Sinh.



Ánh dao lóe lên, máu tươi vung ra.



Dao bầu của Bạch Diện Sinh đâm vào da thịt Lão yêu, dao cắt thịt của Lão yêu đâm vào trái tim Bạch Diện Sinh, một dao đâm thẳng vào.



Bạch Diện Sinh cảm giác được cơn đau truyền khắp cơ thể, bỏ dao bầu ra, ra sức nhảy về phía sau, tay bịt chặt miệng vết thương ở ngực. Trong mắt toát ra vẻ không tin nhìn Lão yêu ra một đòn gần như tương tàn, Lão yêu này quá mức hung hãn rồi.



Lão yêu cầm chặt dao cắt thịt dính máu, nhìn Bạch Diện Sinh không ngã xuống, ánh mắt có chút kinh ngạc.



Sở Thiên quét nhìn Bạch Diện Sinh vài lần, thản nhiên nói:



- Trên thế giới này, có một số người trái tim ở bên phải.



Lão yêu gật gật đầu, mang theo vài phần tiếc nuối, sớm biết như vậy nên đâm vào ngực phải Bạch Diện Sinh. Tuy như vậy đồng nghĩa với việc dao bầu của Bạch Diện Sinh sẽ đâm vào ngực mình mà không phải là bả vai, nhưng ít nhất có thể giết chết Bạch Diện Sinh.



Quảng trường lại trở nên yên tĩnh.
- Hay là Thiếu soái thật sự không được?



Đây đã là ám chỉ và khiêu khích rõ như ban ngày, bất kỳ đàn ông nào nghe xong những lời này đều sẽ không kiềm chế được hứng phấn, đều cố gắng chứng minh sự mạnh mẽ của mình, nhưng Sở Thiên ngược lại rất bình tĩnh, thản nhiên lặp lại câu trả lời:



- Không được!



Hà Ngạo Vi không phải là người ngu ngốc, cô tự nhiên hiểu ý Sở Thiên. Sở Thiên không phải không được, không phải không thích, mà là không thể. Vì cô là thiên kim của Hà gia, nếu Hà Đại Đảm biết Sở Thiên và Hà Ngạo Vi lên giường cùng nhau, khó đảm bảo ông sẽ không giết Sở Thiên. Cho dù là không giết Sở Thiên, Hà Đại Đảm cũng sẽ ép buộc Sở Thiên cưới Hà Ngạo Vi, đây là chuyện Sở Thiên cho dù như thế nào cũng không thể làm được.



Hà Ngạo Vi thở dài một tiếng, bỗng nhiên biến đổi sắc mặt nói:



- Em hiểu, Ngạo Vi có một thỉnh cầu, ngày mốt là sinh nhật Ngạo Vi, hy vọng Thiếu soái có thể đến chúc mừng, không biết yêu cầu này Thiếu soái có đồng ý hay không?



Sở Thiên suy nghĩ một lúc, biết mình không có lý do từ chối, vì thế cười nói:



- Đương nhiên là được, ở đâu?



- Hoa mai sơn trang!



Hà Ngạo Vi lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn mê người, dịu dàng nói:



- Nhà mới của Hà gia, em nghĩ, cha và anh trai nhất định sẽ rất vui khi thấy anh đến. Anh biết đấy, bọn em ở Kinh thành lâu như vậy, anh chưa từng đến thăm một lần.



Sở Thiên có chút áy náy gật gật đầu, giơ chai bia lên, thản nhiên nói:



- Ngày mốt anh cam đoan sẽ đến!



Hà Ngạo Vi giống như cười khẽ, đôi môi hồng nhuận chạm vào miệng chai bia, cổ họng ùng ục uống hết mấy ngụm bia.



Chầu rượu này không uống đến hừng đông, thậm chí chỉ dừng lại khi uống hết bình thứ ba. Hà Ngạo Vi đứng dậy, vứt một chùm chìa khóa xe cho Sở Thiên, vỗ vỗ tay nói:



- Trăng tròn gió lớn, Thiếu soái có muốn đưa Ngạo Vi về nhà không?



Sở Thiên cầm chìa khóa, thở dài nói:



- Anh còn lựa chọn nào khác nữa sao?



Hà Ngạo Vi cười vui vẻ nhảy đến, không quan tâm xung quanh ôm lấy Sở Thiên. Sở Thiên vốn muốn đẩy ra, nhưng đành thở dài, tay trái ôm eo Hà Ngạo Vi, đi đến bãi đỗ xe.



Hai người Sở Thiên vừa đến bãi đổ xe thì đã không tự chủ cười khổ, lại gặp phải người hội Hắc Long tìm kiếm Lâm Đại Pháo. Hai mươi mấy người chia nhau tìm các ngóc ngách ở bãi đỗ xe, ai cũng đằng đằng sát khí. Tuy không ai cầm dao bầu sáng chói trong tay, nhưng Sở Thiên biết, trong ngực họ đều có dao ngắn hoặc là súng lục.



May mà hai mươi mấy người của hội Hắc Long này không biết Sở Thiên. Nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi mấy lần, suy đoán tuổi của Lâm Đại Pháo không trẻ như vậy, cũng không ngăn cản để hai người Sở Thiên đi ngang qua người họ.



- Ưm!



Hà Ngạo Vi không biết vì sao rên lên một tiếng.



Lông mày Sở Thiên nhẹ nhàng nhíu lại, lộ ra một nụ cười khổ, cô gái nhỏ này quả nhiên luôn tìm phiền phức cho mình.



Hà Ngạo Vi không kiềm chế được lộ ra một nụ cười gian trá. Tuy cô chưa biết sự đời, nhưng cô biết, tiếng rên rỉ là vũ khí trời sinh của phụ nữ. Cô biết đàn ông thích nghe tiếng rên rỉ của phụ nữ, càng đáng thương càng khiến người ta có hứng thú, cũng chỉ có tiếng rên rỉ mới đủ để gợi lên dục vọng của đàn ông.



Quả nhiên, hai mươi mấy người hội Hắc Long dừng lại, dùng ánh mắt đàn ông nhìn dáng người từ trên xuống dưới của Hà Ngạo Vi, trong miệng đều là nước miếng tham lam, trong lòng đều dâng lên ý tưởng không cần nói cũng rõ.



Một tên gầy teo trong hội Hắc Long thấp giọng nói:



- Đêm nay đã đủ rối loạn, Hổ Bang và chúng ta đã chết không ít người.



Lại một tên trong bang hùa theo nói:



- Cảnh sát ngay cả người chết cũng không lo nổi, còn hơi đâu lo vụ này chứ?



Một tên bang chúng dáng người hơi béo cũng tiến đến, nụ cười vô cùng hứng phấn, nói:



- Chủ yếu hơn chính là sau đêm nay, kinh thành là địa bàn của hội Hắc Long chúng ta, chúng ta có phải hay không nên ăn mừng một chút?



Hai mươi mấy người cùng gật gật đầu, đồng thời rống với hai người Sở Thiên:



- Các ngươi đứng lại!



Sở Thiên sắp đến gần xe thể thao của Hà Ngạo Vi dường như hoàn toàn không có ý đứng lại, ngược lại còn bước nhanh hơn, mở xe thể thao màu đỏ ra, đem "đầu sỏ phiền phức" Hà Ngạo Vi nhét vào trong xe, đóng sập cửa xe lại.