Đô Thị Thiếu Soái
Chương 318 : Âm mưu không đoán ra được
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Lâm Đại Pháo rốt cuộc trốn ở đâu?
Sở Thiên vươn vai đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, trong lòng suy nghĩ.
Một tiếng "đinh" vang lên, di động của Sở Thiên rung bần bật. Sở Thiên không chút để ý ấn nút nghe, giọng điệu lo lắng từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Sở Thiên, có chuyện lớn rồi!
Sở Thiên có chút kinh ngạc, chuyện gì khiến Tôn Bân lo lắng như vậy? Chẳng lẽ xí nghiệp Hồng Phát xảy ra chuyện lớn? Nhưng Sở Thiên biết mình không thể mất bình tĩnh theo, vì vậy trấn định hỏi:
- Tôn Bân, xảy ra chuyện gì?
Tôn Bân nghe giọng nói trấn định của Sở Thiên, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại. Nhưng giọng điệu vẫn rất gấp gáp, nói:
- Hôm nay có tám mươi bảy công nhân không tới làm, cũng không có đơn xin phép, đơn từ chức gì cả. Không hề có báo cáo gì, điều này khiến hoạt động của chúng ta trở nên đình trệ.
Sở Thiên trong lòng khẽ động, hỏi:
- Bọn họ ngày hôm qua có hành động khác thường nào không?
- Cái gì cũng không có. Hôm qua vẫn đi làm bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Tôn Bân hơi ngạc nhiên khi Sở Thiên không nghĩ cách giải quyết chuyện này mà lại đi hỏi công nhân. Nhưng anh vẫn kể lại tường tận:
- Nói đúng hơn thì là tối hôm qua họ cùng nhau rời đi.
Sở Thiên mỉm cười, dường như đã biết nguyên nhân vì sao xảy ra chuyện này. Giọng điệu của hắn cũng trở nên thoải mái hơn:
- Tôn Bân, không cần lo, tớ sẽ bảo Hồ Bưu dẫn theo một trăm người đến Hồng Phát cho cậu - Phó quản lý điều phối. Tuy rằng họ chỉ mới học nghề, nhưng đối phó với những thứ đơn giản cũng không thành vấn đề.
Tôn Bân nghe có hơn một trăm người đến hỗ trợ, giọng nói lập tức trở nên vui sướng, cậu ta cười nói:
- Tốt quá, tốt quá! Có nhiều người đến đây như vậy, tớ sẽ thể hiện năng lực của Phó quản lý ra. Thiếu soái, cậu nên biết, không có thành tích, sẽ rất dễ bị người khác khinh thường. Tớ lại không biết chơi trò mưu mẹo như Âu Dương Thắng.
Sở Thiên cười nhẹ, sau khi buông điện thoại, nói với Phong Vô Tình ngồi ở sô pha sau lưng:
- Đi, đến trang viên Lục Thượng!
Dài chừng bảy mươi centimet, đường kính bảy centimet, trong ống trúc đồng có một ống quản nhỏ bằng đồng. Trong ống trúc đựng nước, bên trên mở một lỗ nhỏ, một vòng một vòng dây xích màu xám bạc lắc lư. Đây không phải là hàng mỹ nghệ phức tạp gì, đây chỉ là một ống hút thuốc lào bằng đồng bình thường thôi.
Lúc Sở Thiên đứng trước mặt Trương Quốc Hùng thì ông ta đang thổi ra những vòng khói thuốc màu trắng bạc, cổ họng không ngừng phát ra tiếng "ực ực". Ông ta luôn cảm thấy dùng ống hút thuốc lào bằng đồng để hút thuốc là một loại hưởng thụ, là một loại thưởng thức, chủ yếu hơn là, có lợi cho sức khỏe.
- Trong ống khói nếu bỏ thêm nước đường trắng, vị thuốc hút ra sẽ có mùi ngon ngọt, nếu bỏ nước cam thảo bạc hà, thì có thể thanh nhiệt giải khát.
Sở Thiên bình tĩnh đi đến trước mặt Trương Quốc Hùng ngồi xuống. Trong mắt mang theo ý cười, thản nhiên nói:
- Lão Trương không ngại thì thử xem.
Trương Quốc Hùng ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, không nói gì. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đề phòng.
Phong Vô Tình kinh ngạc, lập tức lắc đầu nói:
- Gã là một người thông minh, tuyệt đối không tự mình đi châm thuốc nổ.
Lập tức kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ, hai chân Lâm Đại Pháo bị thương là giả bộ cho chúng ta xem sao?
- Trên đường đi vào phòng khách, cậu có để ý đến vẻ mặt của thuộc hạ gã ta không?
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn trang viên xanh thẳm đang dần dần trôi về phương xa.
Phong Vô Tình suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói:
- Nhiệt huyết, hy vọng, mạnh mẽ.
Sở Thiên gật gật đầu, quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, nói:
- Một vị thủ lĩnh tàn tật có thể cho thuộc hạ ý chí chiến đấu hăng say như vậy không?
- Quả thật không thể!
Phong Vô Tình suy nghĩ một lúc, mở miệng nói:
- Nhưng có lẽ là do bọn họ không biết Lâm Đại Pháo đã tàn phế?
Sở Thiên lại thở dài, nói:
- Cậu có chú ý đến Phạm Tâm Tâm đứng sau Lâm Đại Pháo không?
Phong Vô Tình lắc đầu, anh không có nhiều hứng thú với loại kỹ nữ như Phạm Tâm Tâm, tự nhiên cũng không chú ý nhiều đến cô ta.
Sở Thiên cười mỉm, thản nhiên nói:
- Cậu cảm thấy thái độ mà Phạm Tâm Tâm đối với Lâm Đại Pháo là thái độ đối với một người tàn phế hay sao? Cậu có từng chú ý đến vẻ mặt của Phạm Tâm Tâm không? Thân mật, thỏa mãn, thần phục, và cả khát cầu nữa.
Phong Vô Tình im lặng, anh tự nhiên biết đây là ý gì. Một người đàn ông không thể thỏa mãn một người phụ nữ thì người phụ nữ đó cũng không thể dùng biểu tình như vậy đối xử với người ta. Mà một người mới bị tàn tật hai chân như Lâm Đại Pháo là vĩnh viễn không thể thỏa mãn người phụ nữ nào cả…….
- Lâm Đại Pháo vì sao phải giả bộ bị tàn tật chứ?
Phong Vô Tình khó hiểu nói:
- Chúng ta cũng không hại gã, gã cần gì phải giả đáng thương chứ?
Sở Thiên bắt được một mảnh lá rụng được gió thổi qua, ánh mắt trở nên thâm thúy xa xôi, hắn thản nhiên nói:
- Bởi vì gã ta có kế hoạch của mình, làm bộ đáng thương tội nghiệp như vậy là sợ tôi đưa ra yêu cầu gì đó mà quấy rầy kế hoạch của gã! Nhưng cho dù như thế nào, tôi đều đã nói, gã khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngày hôm sau đâu.