Đô Thị Thiếu Soái
Chương 324 : Đường Thiên Ngạo
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Mọi người lại hướng ánh mắt về phía cửa
Lúc này, ba thanh niên khí thế hào hùng bước vào. Người thanh niên đi đầu quần trắng áo trắng eo nhỏ vai rộng, ngón tay đeo một viên ngọc lấp lánh ánh sáng, thậm chí kính mắt cũng màu trắng, kết hợp với màu sắc của bộ y phục quả là tương xứng. Thanh niên đi phía sau anh ta quần đen áo đen, hai tay buông xuống thẳng tắp, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông.
Ánh mắt của Hà Đại Đảm bình thản quét qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ sinh nhật con gái Hà Mỗ lại có nhiều khách không mời mà đến vậy, rốt cuộc là vinh hạnh của Hà Đại Đảm hay bất hạnh của các người?
Hai thanh niên đang đi bị Âu Dương Vô Kị đạp xuống đất, dường như không có mệnh lệnh của Hà Đại Đảm, cũng sẽ không bỏ qua.
- Hà Đại Đảm? Hình như là ủy viên chính trị gì đó của Bắc Kinh vừa mới được bổ nhiệm, có chút ấn tượng.
Người thanh nên đi đầu giọng điệu bình thản, dường như không vì khí thế của Hà Đại Đảm mà sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Tôi là Đường Thiên Ngạo, trưởng tôn của Đường môn Đường kiến Quốc ở phía nam.
Đám người Hà Đại Đảm mặt bỗng biến sắc, bọn họ dù không nhận ra Đường Thiên Ngạo nhưng lại biết Đường Kiến Quốc của Đường môn ở phía nam, Đường Kiến Quốc vốn dĩ không có gì đặc biệt hơn người, nhưng ông ta có ba đứa con gái và một người con trai.
Ba người con gái này trên thông thiên văn, dưới rành địa lí, cầm kì thi họa lại càng tinh thông, quan trọng hơn cả là: Con gái cả của Đường Kiến Quốc được gả cho phó tư lệnh quân khu miền nam của Thiên Triều, con gái thứ hai được gả cho trùm Hồng Kông Hoắc gia, con gái thứ ba lại lấy ông chủ bất động sản lớn nhất phía nam. Con đường của ba chị em hoàn toàn trái ngược, tự lập ra "Đường môn", một tổ chức maphia, tám mươi phần trăm các tỉnh thành phía nam đều có đệ tử Đường môn. Có thể nói, vị trí của hội Hắc Long ở phía bắc và tổ chức xã hội đen của Đường môn ở phía nam không kém nhau bao nhiêu.
- Vô Kỵ, dừng tay!
Hà Đại Đảm hô lên, muốn tra rõ ý đồ của Đường Thiên Ngạo liền nói:
-Ra là trưởng tôn của Đường Kiến Quốc, Hà Đại Đảm nghe nói gia phong Đường môn rất nghiêm, nhưng sự việc hôm nay khiến Hà Mỗ có chút hoài nghi.
Hà Đại Đảm âm điệu mạnh mẽ nói với Đường Thiên Ngạo, ai ngờ Đường Thiên Ngạo hoàn toàn không chịu thua, lạnh lùng nói:
Đường Thiên Ngạo thấy thủ hạ bị người ta đánh đến mức chẳng khác gì bột mì bị nhào nặn, không khỏi phẫn nộ, chỉ vào Sở Thiên mà nói:
-Tiểu tử, không ngờ mày dám lớn lối như vậy, dám đối đầu với Đường môn, chán sống rồi sao?
Sở Thiên ực một cái uống cạn chén trà, đứng dậy, tiến về phía Đường Thiên Ngạo vài bước:
-Đường Thiên Ngạo, đừng lúc nào cũng dựa vào Đường gia, thành thực mà nói, cho dù thế lực Đường gia hùng hậu, nhưng trong mắt tôi, lại không có gì đặc biệt, tôi đương nhiên tin Đường gia các cậu có thể giết tôi, nhưng tôi cũng có thể khẳng định với cậu, trước khi chết, tôi cam đoan có thể làm đại thương nguyên khí Đường gia, còn có thể đem cậu chôn cùng với tôi, cậu tin chứ?
Đám quan khách vốn cảm thấy những lời nói của Sở Thiên có chút khoa trương, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn, thì ba phần là mỉa mai, bảy phần biểu lộ sự lạnh lùng, không hộ thể không tin lời Sở Thiên hoàn toàn là sự thật
-Tiểu tử, danh tính của mày.
Đường Thiên Ngạo muốn biết kẻ không sợ sống chết này là thần thánh phương nào:
-Để tao xem mày là anh hùng chốn nào.
Ánh mắt Sở Thiên hàm chứa sự mỉa mai, xem thường nói:
-Sở Thiên, nhớ kĩ, nó có thể là cái tên ác mộng đời này quấn lấy cậu.
Đường Thiên Ngạo khí sắc trầm xuống, hai tay vẫy nhẹ, từ các góc độ bắn ra vài tiểu đao, còn có một cây châm nhỏ. Đường Thiên Ngạo không bao giờ dùng binh khí, bởi vì toàn thân gã đều có ám khí, đối với gã mà nói, giết người từ xa đao kiếm thật không bằng ám khí giết địch, quả rất thực tế.
Không ai ngờ tên thiếu gia ăn chơi kiêu ngạo này lại gan góc thế, ra tay nhanh chóng, ác độc như vậy, Trong khoảng cách gần như thế, Sở Thiên dường như khó tránh được những đòn công kích này.
Một số nữ khách mời đã hét ầm lên, sắc mặt Hà Ngạo Vi cũng trở nên hoảng sợ.