Đô Thị Thiếu Soái
Chương 332 : Phản kích nhỏ
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Cô gái tiêu hồn dùng ánh mắt câu hồn nhìn Sở Thiên, đôi ngọn núi trước mặt cuộn trào mãnh liệt, cười híp mắt nói:
- Cậu em, chị đẹp không?
Mười mấy bang chúng hội Hắc Long xung quanh nhìn tới chảy nước bọt, trong mắt lóe ra dục vọng của đàn ông.
Sở Thiên không có quay đầu lại, cũng không có động đậy.
Hắn không động, hắn đã cảm nhận một loại không có gì kiên cố mà không gì lay nổi, chỗ nào cũng có, chỉ cần hắn vừa động, bất luận động tác nào đều có thể tạo thành cơ hội cho đối phương ra tay, ngay cả một rút nảy của bắp thịt cũng có thể tạo thành sai lầm chí mạng. Tuy hắn biết người như cô gái tiêu hồn này là tuyệt đối sẽ không ra tay đánh lén hắn, nhưng hắn không thể không đề phòng.
Cô gái tiêu hồn bỗng nhiên cười, tiếng cười càng câu hồn phách người, yêu kiều nói:
- Quả nhiên không hổ là cao thủ thiên hạ vô song.
Sở Thiên vẫn trầm lặng.
Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn trong trận đã đấu qua ba chiêu, nhưng không phân thắng bại nhưng Sở Thiên lại không hề lo lắng. Trên đời này người có thể đánh bại Thiên Dưỡng Sinh không có mấy người, cho dù thân thủ có giỏi hơn anh ta, đao bén hơn anh ta, nhưng khi bắt đầu đối chiến lại không nhất định có thể thắng anh ta. Vì Thiên Dưỡng Sinh bản thân chính là thanh đao thép, có thể chém đứt, nhưng không thể bẻ cong.
Bất động chính là động, điểm chung của tất cả động tác biến hóa chính là bất động.
Tay phải Kiều Ấn hơi rung, bước chân chuyển về phía trước, bảo đao như con rắn độc có sinh mạng nhanh chống chuyển động trong tay, thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh lui lại bổ ra hai đao, một hư một nghiêm, nhắm vào vị trí cổ họng. Một đao này toàn là chiêu số tiến thủ cường công, mạnh mẽ ngang tàn, vô cùng ngạo mạn. Giống như nếu không thấy máu tuyệt đối sẽ không thu lại, nhất thời làm cao thủ dùng đao như Thiên Dưỡng Sinh toàn thân máu huyết sôi trào lên.
Thiên Dưỡng Sinh tiến lên nữa bước, đao ô hắc thẳng tắp bổ xuống "tang" một tiếng, hai đao chạm vào nhao, hai nguồn chân kình giao nhau, hai người lại lui về phía sau.
Bang chúng hội Hắc Long xung quanh nhìn thấy đao pháp của bọn họ lợi hại vô cùng, cũng sợ lạc đạn lần lượt lui ra xa tới chỗ trống phía mườii mấy cái bàn gần cửa sổ, để cho Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn liều mạng chém giết.
Đồng xu loáng nhoáng mấy cái, cuối cùng dừng lại.
Cô gái tiêu hồn lại lanh lảnh cười lên, nụ cười lại đột nhiên thu lại, liền sau đó sát khí lập tức xuất hiện.
Kiều Ấn nhìn Thiên Dưỡng Sinh trước giờ chưa từng có biểu tình này, nhẹ nhàng thở một tiếng, nói:
- Bọn mày đi đi!
Thiên Dưỡng Sinh nhẹ nhàng xoay người, đang muốn đi tới phía Sở Thiên, đôi mắt Kiều Ấn lóe lên ánh sáng hung ác, bảo đao trong tay trong nháy mắt hồi phục sinh khí, cả người giống như con báo vồ về phía Thiên Dưỡng Sinh. Bảo đao linh hoạt, sắc biết đánh lén về phía Thiên Dưỡng Sinh không có phòng bị.
Nếu trước đây Sở Thiên còn cho rằng Kiều Ấn có chút kiêu ngạo ngông cuồng, bây giờ lại bắt đầu đê tiện bỉ ổi.
Cô gái tiêu hồn gần như đồng thời ra tay, rượu trong tay trái tạt lên Sở Thiên trước, tay phải lóe ra một sợi dây thép, giống như một con rắn độc bắn lên, nhanh như thiểm địa bắn tới ngực Sở Thiên. Thế tấn công linh hoạt sắc bén như vậy, thủ đoạn ác độc như vậy, hoàn toàn tương phản với dung mạo như hoa như nguyệt của cô.
Không khí lập tức nóng lên, sát khí tràn ngập.
Ánh mắt Sở Thiên bình tĩnh như nước, tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được sát khí, vặn thân hình, tay phải cũng đẩy ly rượu ra, tránh rượu tạc tới, ly rượu lấy tốc độc nhanh hơn đánh tới chỗ ngồi của cô gái tiêu hồn.
Cô gái tiêu hồn kêu lên một tiếng, thân hình không vững vàng, ngã về phía sau, dây thép trong tay cũng chậm thế công, mất đi thước đo, đánh lên chén sứ bên cạnh. "Tang" một tiếng, chén sứ bị dây thép đánh vỡ thành mười mấy mảnh, cực kỳ đáng sợ.
Sở Thiên không dám tưởng tượng dây thép nếu như bắn vào trán mình sẽ là tình hình thế nào.
Cô gái tiêu hồn vừa đánh không có đắc thủ, thì không có ra tay nữa, vẫn ánh mắt mê người như trước quét mắt nhìn Sở Thiên.
Hai cái bóng của Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn trên trận chiến đang chớp động giao phong như con thỏ nhảy lên xuống, tốc độ làm người ta hoa mắt rối rắm. Đao qua đao lại, tiến hành cận thân đấu sức linh hoạt kịch liệt nhất, cho dù đám người Sở Thiên cách xa bọn họ cũng nhìn tới hoa mắt, thở không nổi.
- Thiếu soái, có đám anh em này, chúng tôi hoàn toàn lòng tin tăng vọt. Cho dù lại đến ba nghìn bang chúng Hắc Long, chúng tôi cũng có lòng tinh giết hết đi ra.
Sở Thiên gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh chỉ là sát thủ giỏi, cũng là chiến tướng giỏi, đàn ông bình thường tới tay anh ta đào tạo đều biến thành chiến sĩ hung hãn. Sau này để Thiên Dưỡng Sinh bồi dưỡng tử sĩ thống soái, tử sĩ sau này sẽ trở thành lực lượng lớn mạnh không thể thiếu được của Soái quân.
Sở Thiên vỗ vỗ vai bọn anh Thường, liền sau đó bước vào doanh trại. Chị Mỵ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, trên mặt đã mất đi vẻ lo lắng tối qua, hồi phục dung nhan dịu dàng bình tĩnh, chỉ là giữa lông mày u buồn vẫn còn, làm tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lại gần từ phía sau ôm chị Mỵ, ngửi ngửi mùi thơm trên cười chị, thương tiếc nói:
- Chị, đều là em không tốt, tối qua làm chị sợ hãi như vậy. Là em không tốt đưa chị vào ân oán giang hồ.
Chị Mỵ trở tay sờ lên mặt Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Em trai, tất cả đều là việc ông trời đã định, giữa chị và em không cần phân biệt rõ đúng sai. Chị sẽ chăm sóc tốt cho mình, ngược lại là em mấy ngày nay vất vả rồi, nhất định phải bảo trọng thân thể.
Sở Thiên gật đầu, thản nhiên thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mặt chị Mỵ, sau đó ngửi mùi thức ăn, dùng giọng điệu vui sướng hỏi:
- Chị, bữa tối tối nay có gì phong phú không?
Chị Mỵ giơ tay mở nắp vung, cười nói:
- Đương nhiên có, heo gà cho các em hưởng thụ.
Thức ăn luôn dễ dàng làm người ta vui thích, huống hồ là thức ăn thơm ngon chứ?
Sở Thiên vội cầm chén đưa cho chị Mỵ, ánh mắt nháy lên, nói:
- Uống chén súp đầu tiên trước.
Chị Mỵ mang nụ cười không biết làm sao nhìn Sở Thiên, múc cho hắn nửa chén. Sau đó giống như nhớ tới cái gì, chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Cuối tháng là sinh nhật của chú Lâm, Ngọc Đình cũng sẽ về, nó bảo chúng ta cùng tụ tập, em đi không?
Sở Thiên tay đang bưng cái chén dừng lại, đây là vấn đề còn khó hơn đối phó hội Hắc Long. Sở dĩ hắn vẫn tránh gặp Lâm Ngọc Đình chính là không biết một ngày nào đó sau này hai người sẽ đối chọi gay gắt. Dù sau giữa hắc bạch mãi mãi cũng có ranh giới. Mà Lâm Ngọc Thanh lại không giống như Lý Thần Châu, Chu Long Kiếm bọn họ, khéo léo đưa đẩy, ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo.
Cuối cùng Sở Thiên vẫn còn bưng cái chén, tỉ mỉ thưởng thức hai cái, nhìn chị Mỵ thần tình phức tạp, trong mắt không khỏi thương tiếc, nói:
- Chị, tới lúc đó em đi với chị.
Có những việc cuối cùng vẫn phải đi đối mặt!
Lúc này, thiện thoại của Sở Thiên vang lên, vội cầm lên nghe, bên trong truyền đến giọng lo lắng,của Hứa Chí Vĩ :
- Tổng giám đốc, tôi ở nhà hàng nhận được một chút tin tức, hội Hắc Long muốn hạ độc thủ xí nghiệp Hồng Phát, tối nay muốn đốt kho hàng bến tàu.
Trong lòng của Sở Thiên khẽ động, hắn lập tức hiểu rõ tất cả việc làm của mình và Thiên Dưỡng Sinh ở Kim ốc tàng kiều đã chọc giận hội Hắc Long, làm bọn họ đánh mất lý trí, cả xí nghiệp Hồng Phát chính quy cũng muốn hạ động thủ, cái này là ép bọn Sở Thiên xuất hiện để tính sổ.
Trên mặt của Sở Thiên lộ ra ý cười khó đoán, nhẹ nhàng bước ra cửa, tối nay để hơn trăm tên tử sĩ thử đao phong.
Gió tây lạnh ập đến, tà dương như máu.