Đô Thị Thiếu Soái

Chương 334 : Cao thủ thực sự

Ngày đăng: 14:58 30/04/20




Lúc này ngọn lửa kho hàng chập chờn, chiếu sáng mặt đất, ánh lên đao võ sĩ lấp lánh rực rỡ, càng thêm không khí sát phạt.



Ưng Trọc rất vui, mấy võ sĩ Đông Doanh đều là cao thủ của tổ Sơn Khẩu, cho dù Sở Thiên hung mãnh cường hãn hơn cũng không thể chạy thoát dưới đao võ sĩ của bọn họ. Tối nay đây chính là nơi chôn thân của Sở Thiên.



Sở Thiên khinh bỉ nhìn Ưng Trọc, khinh thường nhìn đám võ sĩ Đông Doanh từ từ vây giết tới, nhàn nhạt nói:



- Ưng Trọc, mày thật khiến tao thất vọng, để những võ sĩ Đông Doanh đến đối phó người Thiên Triều, thật không có chút chính trực. Chi bằng mày cầm mấy chục khẩu súng tới đối phó tao còn hơn.



Ưng Trọc hoàn toàn không để ý tới châm chọc của Sở Thiên, gã luôn rất khoan dung đối với người muốn chết, còn rất kiên nhẫn, nói:



- Thiếu soái, mày có biết, từ sau đêm đó mày dựa vào hai khẩu súng trốn thoát, cả thủ đô bắt đầu cấm súng rồi. Công an ban bố mệnh lệnh với hắc đạo, cá nhân cất giấu vũ khí đạn dược và người sử dụng, giết chết không luận tội.



Sở Thiên trong lòng hơi động, biết Chu Long Kiếm trên danh nghĩa chống đối mình, lại âm thầm trói buộc hội Hắc Long. Bằng không bang chúng hội Hắc Long mỗi người một súng, mình còn thật sự khó mà xuống tay.



Tay phải Sở Thiên vẫn chuyển động hai đoản đao, thản nhiên nói:



- Ưng Trọc, tối nay tao sẽ cho mày chết khâm phục khẩu phục.



Ưng Trọc thần tình hơi sửng sốt, không biết Sở Thiên nói là ý gì.



Sở Thiên đột nhiên quát:



- Các anh em Soái quân, bao vây chúng lại, không được để một người lọt ra ngoài.



Ưng Trọc nhìn xung quanh, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ khiếp sợ, hơn bảy trăm bang chúng sau lưng mình bây giờ toàn bộ ngã trong vũng máu, sau lưng đang đứng toàn là tử sĩ của Soái quân. Tuy bị hơn một trăm tử sĩ đánh lén, ngã xuống hơn ba trăm bang chúng, nhưng hơn bốn trăm bang chúng còn lại cũng không đến nỗi vô năng mềm yếu như vậy, trong giây khắc thì bị hơn một trăm người của Soái quân giết chó gà không tha.



Ưng Trọc làm sao có thể biết tử sĩ của Soái quân không sợ chết, ra tay nhanh, cho dù là cao thủ trước mặt bọn họ cũng không sợ, huống hồ bang chúng bình thường của hội Hắc Long. Bất luận là khí thế hay là thân thủ đều thua tử sĩ mấy bậc.



Tử sĩ Soái quân nghe thấy lời nói của Sở Thiên lập tức tản ra, bắt đầu bao vây chặt chẽ Ưng Trọc vào mấy chục võ sĩ Đông Doanh, biểu tình cương nghị trên mặt đều lộ ra vẻ ai muốn chạy thoát trước mặt bọn họ, đều phải bước qua xác của bọn họ.



Ưng Trọc lần đầu sinh ra ý niệm đại thế đã mất, nhưng nhìn thấy mấy chục võ sĩ Đông Doanh lại dấy lên hy vọng, cảm thấy mình còn có mấy phần thắng, rống giận hét:



- Giết Sở Thiên cho tao, giết!



Ưng Trọc vừa dứt lời, từng võ sĩ Đông Doanh như sói như hổ vồ về phía Sở Thiên. Sở Thiên hừ lạnh hai tiếng, tay phải nhẹ giơ ra, hai thanh đoản đao lóe lên hàn quang xoay tròn vọt tới võ sĩ Đông Doanh. Hai võ sĩ Đông Doanh trước mặt khinh thường nghiêng đầu qua, đối diện với phi đao ngốc nghếch của Sở Thiên khịt mũi cười. Bỗng nhiên đoản đao xoay tròn trở lại, đâm vào ót bọn chúng, máu tươi bắn ra tung tóe, bọn chúng còn xông lên phía trước mấy bước, liền sau đó ngã xuống.



Sự hung hãn của Sở Thiên làm bọn Ưng Trọc trong lòng đều khiếp sợ, võ sĩ Đông Doanh càng thêm cẩn thận giết tới Sở Thiên.


Sở Thiên nhìn Mã Triều khoanh tay đứng nhìn, nói:



- Mã Triều, còn không đi giúp đỡ? Ưng Trọc còn sống, mày nhất định sẽ chết không nghi ngờ!



Mã Triều vốn đang xem náo nhiệt, được Sở Thiên nhắc nhở lập tức xách đao xông lên, không tới mấy bước cảm thấy hung hãn của Ưng Trọc, bước chân bắt đầu chậm lại, liền sau đó nắm lấy bùn đất xông tới Ưng Trọc.



- Ưng gia, Ưng gia!



Mã Triều chạy tới Ưng Trọc, trong miệng hô:



- Kiều gia mang cứu viện đến rồi.



Ưng Trọc bị Mã Triều gọi vừa sửng sốt vừa vui mừng, cho rằng Kiều Ngũ thật sự dẫn người đến giúp đỡ, không khỏi thế công chậm lại, quay đầu nhìn. Mã Triều nhân thời gian này, bùn trong tay vẩy đầy trời. Ưng Trọc trong bóng đêm bị vẩy trúng, ánh mắt lập tức trở nên khó chịu, lúc này mới biết trúng kế của Mã Triều, không khỏi rống lên giận dữ:



- Mã Triều, tao phải lấy cái mạng chó của mày.



Mã Triều cũng không để Ưng Trọc hù dọa, ngược lại rống giận hét với mấy tên thân tín của Ưng Trọc:



- Các anh em, mau đến xử lý, nếu không người chết sẽ là chúng ta, giết!



Lời nói của Mã Triều nhắc nhở mấy tên thân tín, lần lượt nắm chặt đao chém, bi phẫn công giết Ưng Trọc. Mã Triều cũng tham gia thế công, trong nháy mắt chỉ có một chiêu thì giết Ưng Trọc hung hãn.



Ưng Trọc vừa sờ mắt, vừa cực lực phản kích. Bất đắc dĩ cát vào trong mắt không chỉ khó mở ra, cả sức chiến đấu cũng quá yếu, không có mấy hiệp, chân Ưng Trọc bị Mã Triều đâm trúng, lảo đảo một cái ngã về phía sau, người phía sau lập tức bổ thêm một đao sau lưng Ưng Trọc. Từ một đao đầu tiên bọn họ bắt đầu phản công, bọn họ đã quên tình nghĩa, huống hồ là Ưng Trọc muốn công giết bọn họ trước, bọn họ chỉ là vì sự sống.



Một khi người ta tìm một lý do tốt cho mình thoát mạng, thì sẽ nỗ lực liều mạng nắm giữ lý do này.



Sở Thiên nhìn chiến trận dần dần đã thành định cuộc, biết bây giờ hoàn toàn không cần mình ép bọn họ tàn sát, bọn Mã Triều đều sẽ chém Ưng Trọc thành thịt vụn, duỗi người, quay đầu đi, bọn Phong Vô Tình liền lập tức theo sau.



Cuộc chiến đêm nay đã kết thúc, bang chúng hội Hắc Long thủ đô chết cũng hai ngàn người, vẫn là Mao chủ tịch nói đúng, từ từ cắn nuốt, tiêu diệt từng bộ phận, cục bộ ảnh hưởng chỉnh thể.



Nhìn mây đen phủ kín bầu trời, có lẽ trời sắp mưa, Sở Thiên trong lòng nhẹ nhàng thốt ra một câu:



- Còn ba ngày!



Còn ba ngày chính là ngày mười tám tháng chín!