Đô Thị Thiếu Soái
Chương 336 : Phàm Gian
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Người đến chính là Quách Đông Hải!
Sở Thiên cười vẫy tay chào Quách Đông Hải, Quách Đông Hải lập tức chạy tới, miệng quát to với nhân viên phục vụ:
- Mang đến mâm lớn gà tây bắc, nửa cân thịt dê, một chục bánh táo nướng áp chảo .
Nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở ghi nhớ vào đầu sau đó chạy đi phòng bếp đặt thực đơn.
Quách Đông Hải ngồi trước mặt Sở Thiên thần tình tỏ vẻ khoa trương và kích động, nói:
- Lão đệ, tối đó lúc tôi chạy đi tìm cậu, cả con đường đã bị thanh lý sạch sẽ. Tuy nghe nói chết không ít người, nhưng tôi biết cậu không chết. Người có nghĩa khí giống như cậu làm sao có thể chết chứ? Mấy ngày nay tôi tìm cậu khắp nơi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cắn một miếng bánh bao, nhai nhai một lát mới mở miệng nói:
- Anh Hải, Sở Thiên em phúc lớn mạng lớn không có dễ dàng hy sinh oanh liệt như vậy, ngược lại làm anh Hải anh quá lo lắng, điều nay làm em trong lòng thật hổ thẹn.
Hai tên đó cách đó không xa nghe thấy hai từ "Sở Thiên" như phản xạ có điều kiện nhìn qua Sở Thiên. Sở Thiên dùng dư quang cảm nhận được sát khí của bọn họ chợt lóe hiện, trong đó còn mang mấy phần vui mừng. Xem ra hôm nay lại có phiền phức rồi, Sở Thiên làm như không để ý lắc đầu, liền sau đó nhìn Quách Đông Hải.
Tuy tối đó Quách Đông Hải cầm hai trăm ngàn của Sở Thiên cho thì chạy mất tăm mất tích, nhưng Sở Thiên nhất định tin Quách Đông Hải có nỗi khổ hoặc lo lắng khác. Vì Quách Đông Hải không phải người vô tình vô nghĩa, bằng không cũng sẽ không theo mình liều chết đi cứu Lão yêu.
Quả nhiên Quách Đông Hải thần sắc bi thương, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Đều là anh vô năng, không chỉ không thể cố gắng hơn nửa phần sức lực, ngay cả hai trăm ngàn của lão đệ cho anh cũng bị người ta nuốt rồi, làm anh thật sự xấu hổ.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang tới nữa cân thịt dê và đĩa thịt gà lớn tới.
Sở Thiên chờ sau khi nhân viên phục vụ bỏ đi mới ngẩng đầu nói:
- Anh Hải, xảy ra chuyện gì?
Quách Đông Hải suy nghĩ một lát rồi nói. Thì ra tối đó Quách Đông Hải cầm hai trăm ngàn của Sở Thiên bỏ đi, không phải không nghĩa khí chạy trốn mà là đi cứu viện tiểu bang phái Phi Xa Đảng thủ đô có chút giao tình với mình. Ai biết sau khi lão đại của Phi Xa Đảng Hoàng Thế Nhân nhận lấy hai trăm ngàn của Quách Đông Hải, nghe thấy là hội Hắc Long vây giết Sở Thiên lập tức hối hận. Thậm chí cả hai trăm ngàn đã lấy cũng không trả lại cho Quách Đông Hải, còn đánh Quách Đông Hải.
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, Quách Đông Hải thật là người đàn ông nghĩa khí, đổi là người khác sớm cầm hai trăm ngàn đi tới trong một góc đếm tiền cười lén, hoàn toàn sẽ không cầm tiền đi kiếm viện binh. Loại người đàn ông này nên đáng được đối xử chân thành.
Sở Thiên cắn thịt dê, nhẹ giọng hỏi:
- Phi Xa Đảng là bang phái gì?
Quách Hải Đông không chút do dự giải thích:
- Phi Xa Đảng vốn là tổ chức người thanh niên kỹ thuật trác tuyệt, thích đua xe. Định kỳ tiến hành lén đua xe, tranh đua kỹ thuật. Tôi cũng từng tham gia qua hai lần, có chút danh tiếng. Nhưng sau này Phi Xa Đảng này biến chất, ngoại trừ đua xe còn bắt đầu cướp bóc đánh nhau có tổ chức, dần dần dựa vào hắc hội Long.
Sở Thiên nghe "kỹ thuật trác tuyệt" trong lòng hơi động, nói:
- Kỹ thuật trác tuyệt tới mức độ nào? Làm sao sánh với anh Hải?
Quách Đông Hải xấu hổ cười cười, lắc đầu nói:
Sở Thiên trong lòng khẽ động, từ trong miệng hai người thanh niên có thể biết Hoàng Thế Nhân cũng không được lòng người, bằng không người ở dưới cũng sẽ không kể lể hùng hồn như vậy, xem ra đây là dấu hiệu tốt.
- Con mẹ nó, ba ngày hai buổi lượn lờ trước cửa.
Một tiếng hét từ bên cạnh truyền đến, hai người đàn ông to lớn đang xua đuổi người trung niên mặc quần áo rách nát, hét:
- Phi Xa Đảng gần đây tiền của phi nghĩa không đến, chính là tên ăn mày như mày chặn đường tiền của chúng tao. Hôm nay không dạy cho mày bài học làm sao ăn nói với đại ca chúng tao?
Người đàn ông trung niên gần như thất vọng ngồi xổm ngay chân tường, hai tay ôm đầu, cố gắng bảo vệ chỗ yếu hại của mình, để phần lưng cho hai người đàn ông to lớn giải lửa hận. Ông ta biết hai người bọn họ chỉ là muốn giáo huấn mình một trận, cũng sẽ không thật sự tổn thương mình, cho nên cũng không dám có chút phản kháng.
Hai người thanh niên lại cười lên, lắc đầu nói:
- Tên ăn mày này, luôn nói mình tài trí hơn người, học phú năm xe, muốn phụ tá Hoàng Thế Nhân làm ông ta huy hoàng phát đạt, thiên thu lưu danh. Ông ta còn thật cho rằng bây giờ là cổ đại, cũng thật xem mình là Lưu Bá Ôn rồi. Thật sự có bản lĩnh, ít nhất cũng phải ăn mặc gọn gàng chút đi.
Sở Thiên nghe xong cũng cười theo, nhưng thấy hai người đàn ông to lớn ức hiếp người ăn mày trẻ tuổi như vậy trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Người thanh niên ăn mày chấp nhập côn gỗ đánh tới đau đớn, thở dài, cầu nguyện:
- Bồ Tát ơi, Phật Tổ ơi, cứu con đi!
Thanh niên ăn mày vừa mới cầu nguyện xong, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thản nhiên:
- Hai vị nể mặt tôi, đến đây dừng tay thôi, thế nào?
Hai người đàn ông to lớn đang dùng côn gỗ không chút khách khí đập vào người thanh niên ăn mày. Nghe thấy có người bảo bọn họ dừng tay, không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhìn thấy đối phương chỉ là mấy thằng nhóc miệng thối chưa khô, nhất thời có một loại cảm giác bị nhục. Một người đàn ông to lớn giận dữ quát:
- Chưa đủ lông đủ cánh còn muốn xem vào chuyện người khác sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi!
Người đàn ông to lớn khác tuy không có nói chuyện nhưng lại hung hăng đá thanh niên ăn mày mấy đá. Thanh niên ăn mày lại kêu rên mấy câu, dùng hành động để bày tỏ bọn họ cũng đừng có tính toán mặt mũi thằng nhóc nói câu đó. Huống hồ đây là địa bàn của mình, làm gì phải nể mặt người khác chứ?
Sở Thiên biết hai người đàn ông to lớn không có để hắn vào mắt, cũng không nói nhiều lập tức đi tới bên cạnh bọn họ, kéo người thanh niên ăn mày từ trên đất đứng dậy, phủi bụi trên người y, thản nhiên hỏi:
- Người anh em, tên gì vậy?
Người thanh niên ăn mày nhìn thấy Sở Thiên cứu giúp, cảm kích tận đáy lòng, nghe thấy câu hỏi của Sở Thiên vội vàng trả lời:
- Tại hạ Phàm Gian.
Sở Thiên nghe xong cái tên, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Phàm Gian? Cái tên hay!
Hai người đàn ông to lớn nhìn thấy Sở Thiên không coi ai ra gì, kéo Phàm Gian bị bọn họ đánh ngã xuống đất, nhất thời có chút không tin vào mắt của mình. Nghĩ không thông người thiếu niên trước mất rốt cuộc là lai lịch gì, sao có thể có lá gan to như vậy, dám chõ mồm ở cửa Phi Xa Đảng.
Hai cây côn gỗ đột nhiên tập kích về phía Sở Thiên.