Đô Thị Thiếu Soái

Chương 34 : Chuyện không thể tránh thì dĩ nhiên sẽ phải tới

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Sở Thiên cùng 36 học sinh yếu kém của mình mất thời gian một ngày để cải tạo nhà ăn cũ thành căn phòng có phần giống phòng học. Sau khi làm xong, Sở Thiên lê cái xác mệt nhoài về chỗ ở, đang định nghỉ ngơi một chút thì Lâm Ngọc Đình hồn bay phách lạc gõ cửa, vừa nhìn thấy Sở Thiên liền cười hi hi:

- Bây giờ phải gọi bạn là thầy Sở hay là thiên tài Sở đây?

Sở Thiên cười khổ sở rót cho mình chén trà nói:

- Thiếu soái.

Lâm Ngọc Đình nghiêng đầu nói:

- Không tệ mà, danh hiệu này là có tiến bộ lắm rồi. Mặc dù bây giờ bạn thống soái học sinh yếu, nhưng cũng là 36 người sống, có thể không biết chừng sau này bạn còn có cơ hội thống soái thiên binh vạn mã đấy.

Sở Thiên sờ sờ mũi lại một lần nữa cười khổ. 36 người này đã đủ khó khăn áp lực lại còn thống soái thiên quân vạn mã thì đem mình chôn đi cho xong. Có khi quay lại thời cổ đại làm "tiêu dao chi nhân" cho rồi.

Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên không trả lời, nghĩ hắn đói bụng bèn ân cần:

- Thiếu soái, đói rồi hả? Đi, mình đưa bạn đến chỗ này hưởng thụ chút đồ ăn ngon, đảm bảo không làm bạn thất vọng.

Nghe được câu này, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh táo. Món ngon so với giai nhân bây giờ đúng là hấp dẫn hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình nhắc nhở thật đúng là Sở Thiên cũng quên mất cả ngày thu dọn cái nhà ăn cũ kia mới chỉ kịp gặm hai cái bánh bao.

30 phút sau, Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi đến nơi cần đến – quán vỉa hè Triều Nhật. Người ra người vào, tiếng chai bia, tiếng bát đũa, tiếng hô uống lẫn lộn, đến chỗ ngồi cũng không có. Lâm Ngọc Đình cười khổ sở nhìn Sở Thiên. Cô không ngờ Triều Nhật lại đông như vậy. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Ngọc Đình vẫn chưa từ bỏ ý định một lần nữa quay đầu lại liền vui mừng kêu lên:

- Dãy bàn thứ ba bên phải có người đang tính tiền chuẩn bị đứng dậy rồi.

Tiếng nói vừa dứt, Sở Thiên liền lôi Ngọc Đình chạy còn nhanh hơn thỏ đến chỗ đó. Trên bàn đống bát đũa bừa bộn, người phục vụ kêu nhau có khách mới đến mau dọn bàn rồi mang trà và lạc đến. Lâm Ngọc Đình vừa ngồi xuống chưa bao lâu liền đập bàn gọi phục vụ qua đặt món, đến menu cũng không cần xem:

- Một nồi cháo khoai lang, một đĩa gà xé, thêm đầu cá Hoàn, một đĩa rau, Sở Thiên, bạn thì sao?

Sau đó cô bắt đầu dùng nước trà tráng bát đũa.

Sở Thiên cầm menu ngắm thêm vài lần chậm rãi:

- Thêm một đĩa thịt bò.
- Hà tất gì phải vậy, chút việc nhỏ này cũng chưa chắc đã là cố ý.

Hải Tử cũng cười:

- Đệ, đệ thật độ lượng, Hải ca bái phục.

Nhưng trên thế giới này, có một số việc khó có thể tránh khỏi, những việc phải xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đám người kia ngồi ngay cạnh bàn của Sở Thiên, nghe tiếng cười Sở Thiên mới nhận ra trong đám đó có cả con gái. Thời đại này giới tính ngày càng khó phân biệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ba" một tiếng, một cốc nước trà dội lên chân Lâm Ngọc Đình. Cô nhíu mày quay về hướng mấy người thanh niên hỏi:

- Các người làm cái gì vậy, sao hất nước bừa bãi vậy.

Đứa con gái duy nhất trong số họ trả lời:

- Mẹ mày không biết tránh ra à? Nửa đêm canh ba rồi ai biết mày ngồi đâu?

Một thằng con trai nhuộm tóc đỏ trắng cũng nói theo:

- Cô em, có vẻ cũng được đấy, để anh mang cô đi chơi được không? Để em mở mang kiến thức xem người thượng đẳng sống như thế nào nhé?

Lâm Ngọc Đình còn chưa đáp lai thì Hải Tử đã đập bàn đứng dậy:

- Mày nói cái gì, nói lại xem nào? Chúng mày nói tiếng người đấy à?

Đối phương lười biếng đáp lời:

- Không nói tiếng người thì sao? Càn rỡ thì sao? Muốn đánh nhau à? Bọn tao sợ mày chắc? Hơn nữa, cũng không xem xem địa bàn của ai. Ở Nghi Hưng này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể kêu cả trăm người tới, cho các ngươi chết cũng không có chỗ chôn.