Đô Thị Thiếu Soái
Chương 363 : Quyết định cục diện sơ bộ
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Thời khắc pháo hoa rực trời cũng chính là lúc đội quân cứu viện đến.Hội Hắc Long hoàn toàn rơi vào thế bị động khi lẩn trốn tại kinh thành, mà lực lượng lại không đủ, nên sau khi bị Soái quân giết những bang chúng hội Hắc Long có cơ hội tiếp quản rất nhiều địa bàn. Tuy nhiên họ không biết sự may mắn ấy cũng đã nằm trong tính toán của Sở Thiên.
Phàm Gian cất kỹ cuốn sổ ghi chép công việc giao dịch thì anh Thường tiến đến, gương mặt đậm vẻ mệt mỏi nhưng không thể che giấu được vui mừng.Anh Thường cầm lấy cốc trà trên mặt bàn, vui vẻ nói:
- Lão Phàm, toàn bộ thành viên của hội Hắc Long đều đã chịu sự khống chế của chúng ta, cuộc chiến đêm nay sẽ quyết định toàn bộ cục diện, sau này sẽ không phải chịu sự sai khiến của bọn người hội Hắc Long nữa.Phàm Gian nhếch khóe môi cười, thở dài:
- Đúng thế, cuộc chiến đêm nay sẽ chấm dứt chiến sự phương bắc.Anh Thường chỉ được cái người to béo nhưng chẳng hiểu gì, gãi đầu gãi tai:
- Cuộc chiến ở kinh thành thì có liên quan gì đến phương bắc chứ?Phàm Gian vỗ vai anh Thường, chỉ về phía đỉnh Phượng Hoàng, bình thản nói:
- Có nghe thấy tiếng pháo ở đó không? Đó là tín hiệu hội Hắc Long bị tiêu diệt. Chính phủ đã quyết định xử lý hội Hắc Long. Anh nói xem, bọn chúng có thể tiếp tục tồn tại được sao?Anh Thường lúc này mới hiểu được liền vỗ mạnh vào đầu, cười tươi nói:
- Lão Thường hiểu rồi, Thiếu soái thật là tài giỏi. Không thể tin được một tay Thiếu soái có thể xử lý nhanh chóng như vậy. Chỉ vài tháng ngắn ngủi đã xử lý được hội Hắc Long. Nếu là mấy tháng trước thì có mơ tôi cũng không nghĩ đến.Phàm Gian thể hiện vẻ kính cẩn nói:
- Dùng sức của người khác mà giải quyết việc của mình, khắp thế gian này chỉ có mình Thiếu soái làm được thôi.Tám giờ tối, các nơi trong ngoài kinh thành đều đã canh phòng nghiêm ngặt.Cảnh sát thay thế cho quân đội, không một hành động nào có thể qua mắt cảnh sát, từ trong ra ngoài đều được kiểm tra kỹ càng.Mệnh lệnh họ nhận được là: Bao vây toàn bộ phần tử khủng bố, nếu có kẻ nào phản kháng, xử lý ngay tại chỗ.Cục phó Cổ trầm tư, đưa theo bọn Đội trưởng Văn đến đường Đông Đại trong thành để kiểm tra, không ai biết lão nghĩ gì nhưng ai cũng biết lão ta đang khó chịu bực bội, như sắp nổ tung ra vậy. Vô cùng khó lường. Lúc này Chu Triệu Sâm trốn tại chính căn nhà trọ cũ, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.Bọn Kiều Ngũ đều ngồi bất động nhìn Chu Triệu Sâm, trong lòng có chút hội hận vì đã theo Chu Triệu Sâm đến tận giờ này.TV ở trong nhà trọ, tất cả các kênh đều phát lệnh truy nã Chu Triệu Sâm - phần tử phản cách mạng, phần tử khủng bố, có ý đồ phá hoại biên giới quốc gia, ám sát lãnh đạo nhà nước, may mắn đã kịp thời bị cuộc diễn tập của quân đội trấn áp.Tin tức đưa ra còn treo giải thưởng: Bất cứ ai đuổi bắt được Chu Triệu Sâm, không cần biết nguyên nhân là gì đều được thưởng năm trăm vạn; mang được thi thể đến được ngay hai trăm vạn; cung cấp chính xác manh mối thì được thưởng năm mươi vạn.Mấy tên cận vệ của Chu Triệu Sâm nhìn nhau mắt lóe sáng, mơ hồ tưởng tượng ra tương lai trước mắt. Bọn chúng được nhà nước liệt vào danh sách những phần tử xã hội đen, những kẻ trời đất không tha thứ, và một khi đã bị nguy hiểm thì sẽ dễ dàng phản bội. Vả lại Chu Triệu Sâm đã không còn bất kỳ giá trị vào nữa, dù cho Đông Sơn có cơ hội tái lập thì cũng chẳng sao. Ít nhất mạng của gã còn có giá trị mấy trăm vạn.Tiền là thứ làm cho con người ta xấu xa, khó mà có thể kiềm chế được. Sau khoảng nửa giờ im ắng, Chu Triệu Sâm mở cửa nói:
- Các anh em đều không sao, hay Cục phó Cổ nghỉ ngơi một chút đi, để chúng tôi kiểm tra cho!Cục phó Cổ khẽ cau mày, nhìn Đội trưởng Văn, tên tiểu tử này không hiểu ý mình, mất công mình dạy dỗ. Vì vậy nghiêm mặt ra lệnh:
- Đội trưởng Văn, tôi muốn các anh lập tức nghỉ ngơi, đừng có nhiều lời!Đội trưởng Văn thở dài, cung kính nói: - Vâng! Cục phó Cổ!Đội trưởng Văn hướng mắt nhìn các vị cảnh sát khác, tất cả đều hiểu ý gật đầu, lùi lại phía sau.Cục phó Cổ tiến lên phía trước, nhìn vào trong xe, giả vờ giả vịt nói:
- Mang chứng minh ra tôi kiểm tra!Chu Triệu Sâm quay đầu, đưa chứng minh thư cho Cục phó Cổ. Ông ta nhìn một lượt rồi lại nhìn vào trong xe bình tĩnh nói:
- Được rồi, các có gì cả, anh đi đi, hãy lái xe cẩn thận nhé!Chu Triệu Sâm không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý. Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, mấy tên cảnh sát phía trước không mở cửa lại móc súng ra. Có chuyện rồi!Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì hai tiếng ‘đoàng đoàng’ vang lên, Cục phó Cổ cảm thấy đau nhức, quay đầu lại thấy Đội trưởng Văn cầm súng trong tay. Hai tiếng sung vừa rồi là do anh ta bắn. Ông vô cùng tức giận, chỉ vào Đội trưởng Văn hét lên:
- Ngươi! Ngươi…‘Đoàng, đoàng’. Đội trưởng Văn bắn tiếp hai phát nữa trúng đầu Cục phó Cổ, máu văng tung tóe khắp nơi. Cục phó Cổ lùi lại phía sau mấy bước, ngã vào trong vũng máu.Ông có chết cũng không thể tin được mình lại bị chính Đội trưởng Văn mà ông tỉ mỉ bồi dưỡng hạ độc thủ, hơn nữa những thân tín khác đều không phản ứng. Thật không thể tượng tượng được.Khi mà tiếng súng vừa vang lên Chu Triệu Sâm liền quay xe lại, tránh mấy viên đạn đang lao đến rồi nhanh chóng quay đầu lại, đồng thời rút súng ra bắn mấy phát khiến bọn Đội trưởng Văn nằm rạp trên mặt đất rồi điều khiển xe quay trở về đường cũ.Bọn đội trưởng Văn vội vàng đứng dậy nổ súng. Hơn mười tay súng bắn liên tiếp vào tấm kính phía sau xe. Có hai phát sượt qua bả vai Chu Triệu Sâm, máu chảy ra nhưng không nặng lắm. Khi mà bọn Đội trưởng Văn thay đạn thì Chu Triệu Sâm đã cao chạy xa bay rồi.Bọn Đội trưởng Văn không đuổi theo, chỉ cười nhạt vài tiếng, trở về tổng bộ báo cáo về hành tung Chu Triệu Thiên và cũng không quên báo lại cho Sở ThiênSau khi gọi điện báo cáo xong, Đội trưởng Văn đến bên xác Cục phó Cổ, nhìn khinh bỉ, bắn liên tục mấy phát sung khiến cho Cục phó Cổ chết hẳn rồi nói:
- Dám bằng mặt không bằng lòng với Thiếu soái thì kết cục của sẽ là thế này! Chu Triệu Sâm biết mình đã bị lộ, cảnh sát rất nhanh sẽ đuổi tới, bọn Sở Thiên cũng sẽ biết. Chu Triệu Sâm lúc này mới biết, Kinh thành tuy lớn nhưng không có chỗ nào cho gã ẩn nấp.Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tiêu tiệt mình? Chu Triệu Sâm mất hết can đảm, hét lên mấy tiếng. Đột nhiên gã nghĩ đến công việc Hoạt Lộ.Ở kinh thành này, vẫn còn một người có thể cứu gã!