Đô Thị Thiếu Soái
Chương 365 : Hành tung của Chu Triệu Sâm
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Đèn được thắp lên, tuyết trắng xóa khắp nơi, khí lạnh cú lùa vào phòng qua từng khe hở. Lạnh buốt.Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình, cùng chị Mị ngồi trên chiếc xe Audi chống đạn, bồn chồn đi về hướng tòa nhà Thanh Tùng.Đó là tòa nhà có chừng trăm hộ là cán bộ các ban ngành sinh sống, những người có cống hiến cho đất nước. Vì thế tòa nhà này tuy không xe hoa choáng lệ nhưng cũng không thể xem thường. Toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết họ. Mỗi người trong tòa nhà này đều có ảnh hưởng ít nhiều đến sự yên ổn trong kinh thành.Phong Vô Tình đi mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ đỗ xe. Điều này cũng là lẽ bình thường, trong cái thời tiết rét cắt da cắt thịt này thì ở trong nhà là lựa chọn sáng suốt nhất.Mười lăm phút sau, Phong Vô Tình không thể chờ được nữa bèn lái xe đến khu đất trống ở bên đường bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, chỉ có thể đỗ xe ở đây thôi, xung quanh đây không còn chỗ nào để đỗ cả, kể cả có phải nhận vé phạt thì cũng hết cách.Sở Thiên mở cửa xe, kéo chị Mị xuống, vỗ thật mạnh đôi bàn tay lạnh như băng lên má, như thể đang xả giận, quay đầu lại nói với Phong Vô Tình:
- Không sao đâu, cứ đỗ xe ở đây đi, ở đây cách tòa nhà Thanh Tùng có hơn trăm mét, đi bộ vào cũng được. Nói xong, Sở Thiên kéo chị Mỵ vào trong. Phong Vô Tình cũng rút chìa khóa, đóng chặt cửa vào rồi theo sau. Vết thương của Sở Thiên vẫn chưa lành, nên cần người đi theo giúp đỡ để tránh gặp phải tình huống khó xử.Chị Mỵ đêm nay ăn mặc rất thoải mái. Bộ váy màu tím bó sát làm hiện lên những đường cong quyến rũ, đầu đội một chiếc mũ vải bông thanh tú. Nụ cười của chị tươi tắn, sáng lạn. Cả người chị giống như bông mẫu đơn tím, vừa cao quý nhưng lại đượm một ánh buồn lặng lẽ.Sở Thiên trong lòng thầm than, đàn ông hy sinh cho những người họ trân trọng, phụ nữ lại vì người họ yêu mà chăm chút bản thânPhòng 303 tòa nhà Thanh Tùng. Chị Mỵ bước trước Sở Thiên, đưa tay gõ cửa.Lát sau, tiếng bước chân đi đến, cánh cửa lập tức mở ra. Cửa mở là Lâm Ngọc Đình lâu rồi chưa gặp.Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên, ngây người ra, ánh mắt hiện lên vẻ nhu mì, nhìn Sở Thiên một cách ngốc nghếch.Sở Thiên có chút xấu hổ nhưng vẫn tươi cười, chủ động nói trước:
- Lâm nha đầu, lâu lắm rồi mới gặp em, hình như gầy đi thì phải.Lâm nha đầu? Sở Thiên vẫn nhớ gọi là Lâm nha đầu, đây đang là mơ sao? Lâm Ngọc Đình vẫn không có phản ứng gì, muốn cố gắng quên con người trước mặt kia đi nhưng lúc này những kỉ niệm lại gợn lên trong lòng cô.Hai mắt Lâm Ngọc Đình đã ướt đẫm, hỏi một cách ngốc nghếch:
- Thiếu soái, anh vẫn ổn chứ?Chị Mỵ đúng là cô gái thông minh, biết rõ Lâm Ngọc Đình nhìn thấy Sở Thiên sẽ nhớ lại tình cảm cũ, vội vã bước vào, đứng trước mặt hai người họ, kéo tay Lâm Ngọc Đình nói:
- Ngọc Đình, em về nhà lúc nào vậy?Lâm Ngọc Đình giật mình tỉnh lại, lại nghĩ đến lời chị Mỵ dặn, muốn bản thân quân đi Sở Thiên, nên vội vàng thu lại cảm xúc, cười nói:
- Em mới về được chừng nửa tiếng, hôm nay tuyết rơi nặng hạt quá nên bị kẹt xe. Chị Mỵ, Sở Thiên, hai người vào trong ngồi đi!Chị Mỵ kéo Sở Thiên vào trong đại sảnh. Phong Vô tình muốn ở ngoài nhưng cũng bị chị Mỵ lôi vào. Vì để giảm bớt sự ngại ngùng thì đông người là lựa chọn không tệ, ít nhất cũng sẽ khiến mọi người thấy tình cảm hơn. Sở Thiên bước vào đại sảnh, mắt vẫn nhìn khắp ngôi nhà mới của Lâm Ngọc Thanh, thấy ông ta thật là người nho nhã, căn phòng nhỏ mà họa tiết trang trí vô cùng tinh xáo. Cửa hiên, cửa đại sảnh phía am bắc rộng, phòng khách, phòng ngủ đều có hình lục giác để nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài, nhà ăn thông từ đầu này sang đầu kia căn nhà, nội thất trong ngoài đều vô cùng hài hòa đẹp đẽ.Sở Thiên vừa bước được vài bước thấy phía trong bếp vang lên hai tiếng ‘bang bang’ khiến Sở Thiên nghĩ tới buổi tối ba mươi tết.Thấy Lâm Ngọc Thanh từ trong bếp đi ra, gương mặt tươi cười thân mật:
- Lâm nha đầu, sao lại để chú Lâm đích thân vào bếp thế?Vẻ mặt Lâm Ngọc Đình cũng tươi tỉnh trở lại, hình như vừa nhớ lại chuyện cũ, tươi tỉnh trả lời:
- À, đích thân bố em muốn làm cơm tiếp đãi mọi người!Trong lúc nói chuyện, Lâm Ngọc Thanh từ trong bếp đi ra, quàng khăn lên cổ, nhìn Sở Thiên và chị Mỵ tươi cười:
- Sở Thiên, các cháu đến rồi à? Ngồi đi, chú sắp xong rồi, chỉ nửa tiếng nữa là được ăn rồi!
Rồi quay sang nói với Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, tiếp đón mọi người cẩn thận nhé!Lâm Ngọc Thanh nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào bếp, lại băm băm chát chát không ngừng. Sở Thiên không đoán được vật gì đang nằm dưới lưỡi dao đó nữa.Sở Thiên thở dài nhẹ nhẹ, quay đầu nhìn chị Mỵ nói:
- Anh ta chết hay không cũng do pháp luật quyết định, huống chi nếu Chu Long Kiếm không chết thì bất luận Chu Triệu Sâm có nặng tội đến đâu cũng sẽ được pháp luật bảo vệ.Sở Thiên cảm thấy bực tức, hắn cảm thấy được sự thống khổ, mắt thấy Lâm Ngọc Thanh đang đạp vào quỹ đạo nguy hiểm của chính mình mà không cách nào ngăn cản. - Chẳng lẽ chú Lâm không suy nghĩ cho Ngọc Đình và chị Mỵ sao?
Sở Thiên cố kìm nén, hạ giọng:
- Chẳng lẽ chú không biết bọn Chu Long Kiếm làm những việc náo động trời đất. Chú nhẫn tâm nhìn Ngọc Đình và chị Mỵ mất đi người mà họ yêu thương nhất sao?Ánh mắt Lâm Ngọc Thanh chùng xuống, suy nghĩ một lát, kiên định:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!Sở Thiên không nói gì, mở cửa phòng đi ra. Chị Mỵ thấy sắc mặt khó coi của Sở Thiên biết là vừa xảy ra một trận khẩu chiến nhưng không thể nghĩ Sở Thiên lại thất hồn lạc phách đến mức như vậy.Chị Mỵ chặn đường, quan tâm hỏi:
- Em trai, em làm sao vậy?Sở Thiên miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Em không sao đâu chị, chúng ta về đi!
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình:
- Lâm nha đầu, bọn anh về đây, hôm khác sẽ đến trường học thăm em.Lâm Ngọc Đình không biết sở Thiên nói dối, cười thích thú:
- Được, được, anh nhớ nha!Sở Thiên gật nhẹ rồi dẫn chị Mỵ đi. Lâm Ngọc Đình tiễn họ đến thang máy, lưu luyến không muốn về.Sở Thiên cố nén tức giận. Từng bước chân in trên tuyết hướng về phía xe đỗ.Chị Mỵ và Phong Vô Tình biết việc vừa xảy ra nhưng không nói gì, lặng lẽ đuổi theo Sở Thiên, đến lúc nên nói Sở Thiên tự nhiên sẽ mở miệng. Sở Thiên hiểu rõ thủ đoạn của Chu Long Kiếm, dường như đã thấy rõ ràng Lâm Ngọc Thanh nằm trong vũng máu, vẻ mặt Lâm Ngọc Đình và chị Mỵ thì vô cùng bi thương. Sở Thiên đột nhiên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi, bắn khắp mặt đất. Màu đỏ kinh người.Chị Mỵ và Phong Vô Tình sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ lấy Sở Thiên, lo lắng hỏi:
- Thiếu soái làm sao vậy?Sở Thiên phấy phẩy tay, lau sạch máu tươi trên miệng nói:
- Không sao!Phong Vô Tình không để ý, nâng Sở Thiên dậy đi về phía trước.Bỗng nhiên những bông tuyết nặng rơi xuống quanh họ như mang đầy sát khí.